Cố Quân trong lòng hiểu rõ, đầu óc mình không đủ nhanh nhạy, nếu giờ bịa ra một lý do, chưa chắc chỗ nào đã không sơ hở. Cậu cần một khoảng thời gian rất dài để suy nghĩ kỹ càng xem phải trả lời thế nào.

Nhưng hiện tại...

Cố Quân khom lưng, một tay nắm lấy cánh tay đối phương, tay còn lại ôm lấy bờ vai hắn, vận khí nơi đan điền, căng chặt cơ bắp, cố sức kéo người kia lên.

Tuổi trẻ kia chau mày: “Làm gì vậy?”

Cố Quân không kịp trả lời, sức lực cạn kiệt, chân loạng choạng, cả người ngã sầm vào lòng hắn ta.

Nam tử  kia bị đè đến mức rên lên một tiếng, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Cố Quân hoảng hốt bò dậy, tay chân luống cuống, không biết phải để đâu cho phải. Cậu không dám nhìn đối phương, giọng nhỏ như muỗi: “Ta định đỡ huynh dậy, đi sang chỗ khác. Ở đây lạnh, quần áo của mình lại…”

Cậu không biết cách nói từ “ướt đẫm” trong thứ tiếng ở nơi này, đành đưa tay nắm lấy phần tay áo ướt sũng, ra hiệu, rồi nói tiếp: “Dễ bị nhiễm lạnh… mà mất mạng.”

Nam tử kia thở hổn hển một lúc lâu mới đáp khẽ: “Được rồi.” Ngừng một chút, rồi nói tiếp, “Lần sau muốn làm gì, nhớ nói trước với ta.”

Cố Quân gật đầu ngoan ngoãn.

Tuy thân thể lạnh buốt đến mức tê dại, ngực đau âm ỉ, ngay cả cúi người cũng thấy khó khăn, nhưng Lâm Nhạc đã cảm giác được cơ thể mình dưới làn da bắt đầu hồi phục chút khí lực.

Hắn chống tay ngồi dậy, lại định đứng lên.

Cố Quân kịp phản ứng, vội đưa tay đỡ lấy người.

Lâm Nhạc liếc nhìn cậu một cái, không nói lời nào, nắm lấy tay cậu, mượn lực đứng dậy.

Đối phương nhìn thì gầy gò cao gầy như cây trúc, nhưng lại cực kỳ rắn chắc, có sức nặng. Trước đó kéo người này từ sông lên, phần lớn sức nặng đều dồn lên mặt đất, cậu chưa cảm nhận rõ ràng. Bây giờ mới thực sự thấy được thân thể kia có bao nhiêu sức nặng.

Cố Quân bị hắn mượn lực, suýt nữa lại lảo đảo ngã xuống.

Cậu gắng gượng giữ vững thân thể đang rệu rã gần như tan rã của mình, dìu người từng bước đi về phía trước.

Phía trước là một khoảng đất trống khá lớn, cỏ dại lác đác mọc lên, ánh mặt trời chiếu rọi rực rỡ. Có thể đưa phu quân tạm thời này đến đó phơi nắng, bổ sung nhiệt độ cơ thể.

Áo ngoài thuận tiện cũng có thể cởi ra, vừa phơi nắng vừa hong khô.

Ban đầu Cố Quân tính cởi hết quần áo đối phương ra, cùng nhau xử lý, trung y dù mỏng nhưng để nguyên cũng dễ nhiễm lạnh. Nhưng nơi đây không hẳn là vùng hoang vu, thân phận cậu lại là nữ tử, nếu bị người khác nhìn thấy, không biết sẽ đồn đại ra sao. Nhỡ đâu gặp kẻ biết chuyện, còn tụ tập gọi người đến xem, thì biết làm sao? Đến lúc đó đừng nói lại bị quan huyện phạt vì tội đồi phong bại tục!

Vì thế, chỉ cởi áo ngoài là được rồi, còn trung y thì gác tạm dưới ánh nắng hoặc bên bếp lửa, từ từ hong khô.

Về phần quần áo ướt sũng trên người hắn ...

Cố Quân hiện tại không định cởi ra. Cậu phải chờ đến khi đối phương nghỉ ngơi ổn định đã, rồi mới tính sau.

Tuy gương mặt cậu có vài nét mang hơi hướng nữ tử, yết hầu không rõ, mặt trắng không râu... nhưng cậu dù sao cũng là một nam nhân đàng hoàng, có đủ những thứ mà nam nhân nên có. Lúc này mặc áo dày thì không nhìn ra, nhưng nếu cởi áo, chỉ mặc một lớp đơn bạc, thì bất cứ ai không bị mù cũng đều sẽ nhận ra.

Cố Quân đã nói dối, thì tất nhiên không muốn bị vạch trần quá sớm.

Nhưng trong lòng cậu rất rõ một điều: cha mẹ cậu không còn đứa con trai nào, cậu không thể để cha mẹ người ta cũng mất đi con.

Cậu nghĩ, một khi đã ở lại thời đại này, nếu mình có khả năng mưu sinh, nhất định sẽ nói rõ chân tướng cho đối phương, xin hắn ta cho mình rời đi. Không cần nói nhiều, cậu còn có thể giúp đối phương tìm lại cha mẹ.

Cuối cùng, ký một bản khế ước, đem mười năm làm thuê sau này, toàn bộ giao cho đối phương như một sự đền bù.

Thật ra trước đó, khi biết đối phương mất trí nhớ, lại còn nhận nhầm cậu là nữ tử, trong đầu Cố Quân đã thoáng hiện lên ý nghĩ: nên thành thật mà đối đãi với hắn ta.

Thế nhưng, ý nghĩ ấy vừa mới nhen lên, cậu lại sợ không tìm được người thân của hắn, uổng phí công sức. Lại sợ tìm được rồi, mà nhà người ta chẳng buồn cảm ơn, hóa ra tất cả công sức chỉ là nước đổ lá môn.

Tuy rằng tướng mạo của người kia đường hoàng tuấn tú, nhưng bàn tay lại thô ráp, chai sạn dày đặc, cách ăn mặc cũng chỉ hơn tiểu điếm chưởng quầy đôi chút.

Nhìn qua cũng đoán được, nhà hắn ta chắc không giàu có, chỉ là một người bình dân trong muôn vạn bá tánh.

Mà hạng gia đình như vậy, có khi còn chẳng muốn nhận ân huệ, bởi lẽ dưỡng được một đứa con đã chẳng dễ, nhưng cũng chẳng ai bảo người khác nhất định phải cứu người nhà họ.

Cố Quân từng thật sự lĩnh giáo qua xã hội Đại Tuyên, hiện giờ hoàn toàn không muốn gặp phải hai loại tình huống ấy.

Chỉ trong khoảnh khắc, cậu liền dập tắt ý nghĩ ban đầu.

Bản thân rốt cuộc có được coi là người tốt hay không, Cố Quân cũng chẳng rõ. Có lẽ là không tốt lành lắm.

Nhưng… người tốt ư?

Ở cái thời đại này, người tốt thì tính là gì chứ?

Chỉ là đối tượng bị trói chặt mà đánh chết thôi.

Cậu nghĩ, bản thân không ăn thịt người sống đã là tử tế lắm rồi.

...

Cố Quân nhặt ít cỏ khô, thêm mấy cành củi khô, dùng đá đánh ra tia lửa, từ từ nhóm lên đống lửa.

Ánh mặt trời hơi oi, đống lửa phát ra tiếng nổ tí tách, lá xanh trên nhánh cây bắt đầu héo quắt, ánh lửa phản chiếu bóng sáng mơn mởn, nhìn cũng ấm lòng.

Cậu châm đống lửa xong, lấy cành to nhất cắm xuống đất, treo áo ngoài của “phu quân tiện nghi” lên hong cho khô.

Xong xuôi, cậu giơ tay sờ lên lớp áo ướt nhẹp trên người mình, không nhịn được mà rùng mình. Lạnh thì lạnh, nhưng áo ngoài của mình cậu vẫn chưa định cởi ra.

Lâm Nhạc ngồi bên đống lửa nghỉ ngơi lấy lại sức. Nghe thấy tiếng động, hắn mở mắt nhìn Cố Quân.

Cố Quân ngừng tay, nói: “Huynh cứ nghỉ thêm một chút nữa, đợi lát nữa khỏe rồi chúng ta về nhà. Ta tạm ở gần đây.”

Lâm Nhạc nghe hiểu đại khái, khẽ gật đầu. Sau đó lại nói thêm: “Áo ngoài của em cũng nên phơi đi, đừng để bị lạnh.”

Cố Quân đang định từ chối, hắn đã nói xong câu đó, rồi nghiêng người nhắm mắt.

Mắt Cố Quân liền sáng bừng lên. Như vậy cậu không cần đợi đến khi người kia ngủ mới xử lý áo ngoài của mình. Thật thức thời! So với thông minh càng đáng quý hơn.

Cậu lập tức cởi áo ngoài, treo lên hong bên cạnh áo của đối phương.

Dưới ánh mặt trời và sức nóng từ lửa, hai chiếc áo ngoài bắt đầu bốc hơi trắng xóa.

Cố Quân sợ đối phương bất ngờ quay đầu, để phòng vạn nhất, liền ngồi sang bên kia đống lửa, đưa lưng về phía Lâm Nhạc.

Người kia vẫn rũ mắt, chẳng có ý định nhìn lén cậu, đến khi áo ngoài hong khô cũng không động đậy gì.

Cố Quân đói bụng đến mức dạ dày như co rút. Vừa thấy áo ngoài đã khô, liền vội vàng mặc vào. Trung y cũng đã gần khô, cậu liền mang áo ngoài của Lâm Nhạc để trước mặt hắn, rồi xoay người tìm kiếm chút gì đó có thể ăn được.

Lâm Nhạc chậm rãi mở mắt, tai bắt được tiếng sột soạt sột soạt, liền quay đầu nhìn bóng lưng của Cố Quân. Hắn khoác áo vào, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên chậm rãi đứng dậy.

Giờ đang là đầu thu, nhưng những năm như thế này, dân tình sống chẳng khá giả gì. Quả dại trong rừng núi xung quanh đều đã bị phụ nữ và trẻ con trong làng hái sạch từ lâu.

Với họ mà nói, hái được thì đem bán, không bán được thì giữ lại ăn vặt, cũng là cực tốt rồi.

Cố Quân loanh quanh một lúc mới tìm được một bụi quả dại nhỏ, chua chát lại khô xác.

Không được bao nhiêu, cậu nếm thử vài quả, đầu lưỡi tê rần, ráng chịu đói một chút, rồi ôm một nhúm quay trở lại.

Vừa bước đi được vài bước, đã thấy Lâm Nhạc đang tiến lại gần.

Không biết đối phương theo sau từ lúc nào.

Cố Quân đưa quả dại lên trước mặt, cười nói: “Ăn một chút đi.”

Lâm Nhạc nhìn cậu, lại cúi đầu nhìn quả dại, nhón lấy một quả, lau sạch rồi đưa vào miệng. Vẻ mặt lập tức thay đổi, đón ánh mắt của Cố Quân, hắn ráng nuốt xuống.

“Em có lòng.” Anh nói.

Cố Quân đem quả dại đặt vào lòng hắn: “Ta đi hái thêm ít nữa, huynh cầm trước đi.”

Lâm Nhạc: “…Nơi này cách huyện thành có xa không?”

Hắn nhớ được một số chuyện thường ngày, như triều đại hiện tại là gì, hoặc phân chia khu vực ra sao.

Cố Quân đáp: “Không xa lắm, đi chưa đến một canh giờ là tới huyện thành rồi.”

Vừa dứt lời, Cố Quân lập tức hiểu được ý tứ trong câu hỏi của đối phương.

Cậu hơi lúng túng, khẽ vuốt ống tay áo, im lặng một lát mới nhỏ giọng nói: “Chúng ta bỏ trốn, đi đường nhẹ gọn, hiện giờ… ta không có tiền. Khi cho huynh phơi áo, ta có sờ vào túi áo, cũng thấy huynh cởi giày… toàn bộ đều trống rỗng. Huynh cũng không mang tiền. Không lẽ… huynh giấu tiền ở chỗ khác?”

Lâm Nhạc: Nếu có giấu thì giờ đã mang ra rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play