Lâm Nhạc im lặng không nói, duỗi tay ra, cùng cậu ngắt quả dại.

Hai người ba bàn tay, rất nhanh đã ngắt sạch đám quả dại, chỉ còn lại vài cành đen nhánh đung đưa trong nắng sớm nơi rừng vắng.

Cố Quân vén vạt áo lên, đổ tất cả quả vào bên trong. Lâm Nhạc liếc cậu một cái, cũng vén áo choàng lên, gom quả vào.

Cố Quân dẫn hắn trở về nơi mình tạm ở, dọc đường vừa ăn quả cho đỡ đói, vừa bẻ vài nhánh liễu làm bàn chải đánh răng.

Nơi ở của Cố Quân thật ra chỉ là một chỗ dưới chân cầu đá, cách huyện thành Chu Dương không xa.

Mặt cầu loang lổ nứt nẻ, hễ trời mưa là nước bẩn sẽ thấm qua khe hở, dội xuống vòm cầu bên dưới. Vài hôm trước vừa đổ mưa, lại kéo dài nhiều ngày âm u, mãi đến hôm nay mới có nắng. Trời nắng ngắn ngủi nên bên dưới vẫn còn ẩm ướt, âm lạnh và bốc lên mùi hôi mục.

Một bên vòm cầu còn chất đống lộn xộn rơm rạ, lau sậy buộc lại, vài cục đá và thứ gì đó đã lên mốc xanh. Nhìn kỹ còn thấy một cái bát sứ sứt mẻ, dính đầy bùn đất, mất cả màu gốc.

Lâm Nhạc nhìn sang Cố Quân.

Cố Quân nói: “Đấy là đồ của lão Hoắc.”

Lão Hoắc là một ăn mày, khoảng ngoài ba mươi, nhưng đã bị năm tháng mài mòn đến trông như ông già năm sáu mươi. Tóc hoa râm, da dẻ thô ráp, đi lại còn khập khiễng vì què một chân, nhưng tính tình lại rất tốt.

Khi Cố Quân vừa đến Chu Dương, đã là đêm khuya, định lang thang qua đêm ở đầu phố, thì lão Hoắc trông thấy, bèn dẫn cậu về đây – nơi này, dưới vòm cầu, cho cậu một chỗ tá túc.

Suốt mấy ngày sau, cậu tìm mãi không được việc làm, vẫn ở lại đây. Lão Hoắc cũng không đuổi đi. Ngẫu nhiên xin được đồ gì, cũng sẽ chia cho cậu một phần.

Ba ngày trước, lão nói muốn đi tìm một người huynh đệ nương tựa, rồi đi luôn. Trước khi đi, còn giao lại “quyền cư trú” ở gầm cầu cho cậu.

Thời thế hỗn loạn, ăn mày khắp nơi, chỗ tránh gió che mưa như thế này không phải cứ muốn là ở được, phải tranh mới có. Lão Hoắc nhìn có vẻ yếu đuối, thật ra lúc còn trẻ là quyền thủ xuất thân giàu có, đánh nhau rất dữ. Giờ đã không còn khỏe như xưa, nhưng mỗi lần động thủ lại như liều mạng, cả huyện thành chẳng có tên khất cái nào không sợ lão.

Lão đi rồi, lại không báo với ai, bằng không Cố Quân chẳng thể giữ được nơi này.

Cậu tính toán thời gian, đợi đến lúc bọn ăn mày khác phát hiện ra, mình cũng nên dọn đi, khỏi phải tranh sống chết với họ.

Cố Quân liếc nhìn Lâm Nhạc, đặt đống quả dại lên chỗ đất hơi sạch bên cạnh, chỉ vào một góc bên phải – cạnh đồ đạc của lão Hoắc – nói: “Bên này mới là chỗ ta ở, huynh đợi một lát.”

Nói rồi, cậu chạy ra ngoài, tìm chỗ sáng nay mình đem rơm rạ, lau sậy ra phơi.

Đã được một ngày nắng, mớ cỏ này giờ đã khô ráo, không còn ẩm lạnh, tuy vẫn vương chút mùi mốc nhẹ nhưng không còn đáng ngại.

Cố Quân rất vui mừng ôm về.

Ban đầu cậu định để lại cho người đáng thương đến sau, không ngờ người đáng thương đó cuối cùng vẫn là mình.

Dưới vòm cầu quá ẩm ướt, cậu trải đống rơm ra ngoài một đoạn, chỉnh lại ngay ngắn, vừa đủ thành một chỗ cho một người nằm nghỉ.

Giờ đã tối, cũng không cần lo trẻ con thấy rồi lấy đá ném.

Lâm Nhạc giống như cái bóng lặng lẽ, ngoài lúc cậu đi lấy “giường chiếu” thì không rời nửa bước, vẫn đứng dưới vòm cầu, lặng lẽ trông giữ đống quả dại không ai buồn ăn, rồi lại theo cậu ra ngoài.

Khi Cố Quân trải xong chỗ nằm, hắn cũng lặng lẽ ngồi xổm xuống, cùng cậu dọn dẹp.

Cuối cùng cũng xong việc.

Cố Quân vỗ vỗ tay, ý bảo: “Đây là giường của huynh .”

Lâm Nhạc hỏi: “Còn em thì sao?”

Cố Quân lắc đầu: “Đêm nay ta không ngủ ở đây. Mai ta dùng đồ của lão Hoắc. Tối nay trời đầy sao, mai chắc cũng nắng ráo, ta đem đồ của lão Hoắc ra phơi nắng, đến tối là có thể dùng rồi.”

Lông mày Lâm Nhạc khẽ động, nói: “Vậy ta cũng không nằm.”

Hắn ngồi xuống một đầu giường cỏ. Mặt cỏ ráp ngứa khó chịu, lại có mùi hôi hăng.

Lâm Nhạc không nhớ rõ đời trước mình từng sống thế nào, nhưng trong tiềm thức cảm thấy chắc chắn bản thân chưa từng chạm qua thứ thô kệch dơ dáy như thế này.

Cảm giác chua xót dâng lên từ quả dại trong miệng, lòng cũng bực bội không yên.

Cố Quân ghé đầu lại hỏi: “Thoải mái không?”

Ánh mắt hắn chạm phải đôi con ngươi trong suốt đến lạ thường kia, bèn cố nén bực bội, khẽ gật đầu.

Cố Quân nở nụ cười rạng rỡ.

Lâm Nhạc bảo: “Ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn hỏi em.”

Nụ cười của Cố Quân thoáng thu lại. Cậu cũng lường trước được rồi – lại là chuyện cũ.

Nhân lúc đi lấy thêm một nắm quả dại sạch sẽ làm đồ ăn vặt, Cố Quân cẩn thận rà lại trong đầu những lý do đã chuẩn bị sẵn trong vô số giờ rảnh rỗi, chắc chắn là không sai. Cậu đã chuẩn bị hết rồi.

Cẩn thận ngồi xuống, vừa cắn quả dại vừa nói: “Huynh cứ hỏi.”

Đối phương không thích ăn quả dại, cậu liền không đưa.

Lâm Nhạc đột nhiên hỏi: “Sao em nói chuyện không trôi chảy?”

Hắn không vòng vo, nhìn thẳng Cố Quân.

Phần lớn người ở Tuyên Triều có tròng mắt màu nâu, từ vàng nhạt đến nâu đậm, thoạt nhìn đều là đen, bao gồm cả Cố Quân – người đến từ nơi khác.

Nhưng mắt của Lâm Nhạc lại đen tuyền, nhìn kỹ hay nhìn thoáng đều không thấy con ngươi đâu, đen đến mức giống như hố sâu không đáy.

Dưới bầu trời u ám, hắn nhìn chằm chằm như vậy, trông thật sự có phần đáng sợ.

Cố Quân bị dọa đến sững người, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Sadako*, phải mất một lúc mới trấn định được, vội giả vờ đang nhai trong miệng, âm thầm nghĩ cách giải thích.

(*Sadako: nhân vật nữ ma trong phim kinh dị Nhật Bản, thường bò ra từ giếng hoặc TV.)

Cậu thực ra đã quên mất chuyện này.

Nuốt xuống quả dại, Cố Quân nói: “Chuyện này huynh cũng quên rồi sao? Trước kia ta không biết nói, huynh dẫn ta đến gặp vu y, ta mới nói được vài câu. Nhưng người lớn tuổi, học nói không nhanh như trẻ con, huynh cho ta thêm chút thời gian, nhất định sau này có thể nói trôi chảy.”

Lâm Nhạc nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Cố Quân lập tức trợn to mắt: “Huynh chê ta à?”

Lâm Nhạc không còn nhìn thẳng vào cậu nữa, giọng dịu xuống: “Không có.” Rồi lại đổi sang một chuyện khác: “Vì sao chúng ta phải bỏ trốn?”

Vòng vo một hồi, rốt cuộc vẫn quay lại chuyện ban đầu – đúng như Cố Quân dự đoán.

Cậu lựa lời đã chuẩn bị sẵn, chậm rãi nói:

“Nhà ta và nhà huynh là kẻ thù truyền kiếp. Từ nhiều năm trước đã thường xuyên đối đầu, âm thầm giở trò, đặt điều nói xấu – chuyện thường thấy lắm.

“Về sau chúng ta thầm sinh tình ý, trưởng bối hai bên đều không đồng ý, còn sắp đặt hôn sự cho mỗi người, nên chỉ còn cách bỏ trốn.”

Dù đã chọn sẵn những câu dễ phát âm nhất, nhưng giọng cậu vẫn không được rõ ràng, nói chuyện không trôi chảy, khiến người nghe càng khó hiểu.

Lâm Nhạc lặng lẽ lắng nghe, ngẫm một lúc mới hiểu ra toàn bộ câu chuyện.

Hắn hỏi: “Sao hai nhà lại thù nhau?”

Cố Quân lắc đầu: “Chuyện này ta cũng không rõ, trưởng bối chưa từng nhắc tới.”

Lâm Nhạc hỏi tiếp: “Chúng ta bỏ trốn khi nào?”

“Đầu năm nay. Khi trưởng bối phát hiện, liền phái người truy bắt, chúng ta mỗi người một ngả. Ta không biết huynh sẽ đi đâu, nên men theo quan đạo, đến phủ thành mà chúng ta từng hẹn sẽ sinh sống.

“Trên đường, ta bị cướp hết đồ quý. Sợ bọn họ giết người diệt khẩu nên không dám phản kháng, nhân lúc bọn chúng chia đồ thì lẻn chạy. Cũng may là huynh đề nghị cải trang thành nam từ trước, nếu không chắc gì đã thoát được. Nếu xui rủi chút, có khi đã…”

Cố Quân ngừng lại đúng lúc, rồi kể tiếp phần về sau:

“Sau khi trốn thoát, vì không có một đồng nào, ta đem xiêm y cầm cố, đổi lấy một bộ rách hơn cùng chút lương khô, lần mò tới đây. Tuy trong tay chẳng có gì, nhưng ta vẫn chưa từ bỏ. Huynh không phụ ta, ta tất nhiên cũng không phụ huynh.

“Hôm nay ta ra ngoài vốn định đi bắt cá ăn tạm, ai ngờ lại thấy có người trôi nổi giữa dòng sông. Tới gần nhìn thử, lại là huynh!”

Nói tới đây, Cố Quân cố ép hai giọt nước mắt tuôn ra, nhưng đã khóc khô từ trước, cố lắm cũng không ra nổi giọt nào, thành ra biểu cảm đau thương lại càng giống một quả phụ than khóc nửa thật nửa giả, còn khịt mũi một cái.

“Ông trời thương xót, may mà huynh không sao, nếu không ta cũng chẳng sống nổi nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play