Đó là một nam tử còn rất trẻ, phong thần tuấn lãng, thân hình cao lớn, khoác áo dài bằng vải bố màu vàng nâu nhạt, tóc dùng dây bùn sa buộc lại, cả người nằm nghiêng nơi mép nước, mặt gần như úp xuống lòng sông cạn.

Nước sông đã phủ lên miệng mũi y, trên thân mang mấy đạo vết thương, bị dòng nước ngâm lâu đã trắng bệch, thoạt nhìn hệt như thi thể.

Cố Quân không biết người này còn sống hay đã chết, định thần lại liền vội dùng hết sức lôi kéo, cố đưa người ấy lên bờ.

Chuyện này gần như đã tiêu hao hết khí lực còn sót lại của cậu, từ sau khi xuyên tới nơi này, chưa một ngày nào ăn no, người gầy sọp đi mười mấy cân, lại còn mang thương tích đầy mình.

Cậu không kịp nghỉ ngơi, thở dốc mấy hơi, vỗ nhẹ lên người đối phương, không có phản ứng. Dò xét nhịp tim, hô hấp, cũng hoàn toàn không có.

Cố Quân nghiến răng, bất chấp tất cả, bắt đầu hồi sức tim phổi.

Đầu óc cậu đã váng vất, hoa mắt choáng váng, gần như muốn từ bỏ, thì đúng lúc ấy, một tiếng rên rỉ rất khẽ vang lên.

Tỉnh táo trong chớp mắt, Cố Quân càng dốc sức làm tiếp, cho đến khi hoàn toàn kiệt sức, trước mắt tối sầm mới chịu ngừng tay.

Sống chết có số, phú quý do trời.

Cố Quân mềm nhũn tay, đang định dò lại hơi thở, nhịp tim, chưa kịp đụng tới thì một tràng ho dữ dội vang lên, ánh mắt như đao bén chém tới từ dưới thấp.

Cố Quân giật mình, cúi đầu nhìn, thì ra người nọ đã tỉnh. Là cậu đã kéo hắn từ quỷ môn quan trở về.

Niềm vui như dâng trào cuồn cuộn, thần kinh căng cứng buông lỏng trong khoảnh khắc, cậu mặc kệ dưới mông là sỏi đá bùn đất, chỉ đè chặt ngực đang đập mạnh, ngồi phệt xuống, há miệng thở dốc, khóe môi không nhịn được cong lên.

Đợi đến khi hơi thở ổn định, nhịp tim cũng lặng xuống, Cố Quân mới nhớ lại vẻ địch ý lúc nãy của đối phương.

Cậu muốn nói rõ rằng mình là người tốt, vừa mới cứu hắn một mạng.

Chỉ tiếc, cậu chỉ lờ mờ nghe hiểu được chút ít ngôn ngữ vùng này, nói thì lại không rành.

So với lắp bắp nói chẳng ra hơi rồi thành trò cười, chi bằng im lặng còn hơn.

Cố Quân mím môi, chỉ yên lặng nhìn đối phương bằng ánh mắt vô hại.

Nam tử trẻ kia đánh giá cậu một lúc, ánh nhìn từ sắc bén chuyển dần ôn hòa, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng mới lên tiếng, giọng khàn khàn, thấp trầm:

“Đa tạ... ân cứu mạng, sau này nhất định sẽ báo đáp.”

Giọng nói kia có chút khác biệt so với khẩu âm vùng này, Cố Quân từng nghe qua, liền đoán được đối phương không phải người bản địa.

Giữa các phủ châu, địa vực cách biệt, khẩu âm khác nhau cũng là điều dễ hiểu.

Sau này khi Cố Quân bước vào một huyện thành khác, hỏi thăm khắp nơi mới biết mình đang ở Chu Dương huyện. Kẻ bắt cậu là huyện lệnh của Yến huyện kế bên. Chu Dương và Yến Lâm là hai huyện giáp ranh, cùng thuộc về Nam Lăng phủ.

Đại Tuyên triều chia hành chính địa phương làm bốn cấp: Tỉnh, phủ, châu, huyện. Huyện có thể trực thuộc phủ, hoặc là nằm dưới quyền châu.

Cố Quân âm thầm ghi nhớ những điều đó trong lòng, lúc này mới hiểu người kia nói gì, đang định gật đầu.

Nam tử trẻ thấy cậu trầm mặc quá lâu, còn chưa gật đầu, liền lại hỏi:

“Cô nương, chúng ta... có phải từng gặp nhau?”

Một câu ngắn ngủi, Cố Quân suýt thì nghẹn.

Cô nương?! Cậu giống nữ nhân đến vậy sao? Tuy cậu lớn lên đích thực hơi nhu hòa, nhưng rõ ràng là một nam nhân thật sự.

Ánh mắt người này có vấn đề à?

Từng gặp?! Gặp ở đâu ra chứ, hôm nay là lần đầu họ thấy mặt nhau!

Cố Quân thật sự hoài nghi đầu óc đối phương có bệnh. Đây chẳng lẽ là di chứng khi vừa từ quỷ môn quan trở về?

Sắc mặt Cố Quân không mấy dễ coi. Nam tử trẻ tuổi vẫn luôn nhìn cậu, tự nhiên liền nhận ra điều này.

Hắn ta âm thầm suy đoán, xét theo phản ứng của đối phương, giữa hai người hẳn là từng quen biết, thậm chí quan hệ không hời hợt. Bằng không, người kia sẽ không bởi một câu nói vừa rồi của mình mà lộ vẻ khó chịu đến thế.

Thật ra, câu vừa rồi nếu đứng từ góc nhìn người xa lạ thì không có gì bất ổn, nhưng nếu là người quen, thì quả thật là rất không nên nói ra.

Kỳ thực, bản thân hắn không nhớ được gì cả.

Tên họ, thân phận, gia đình… quá khứ tựa như mây khói, hoàn toàn tan biến trong đầu, không để lại chút dấu vết.

Giờ phút này, nếu đã xác định người trước mặt không có ác ý, thậm chí còn quen biết mình, thì hắn cũng không cần phải dò xét nữa, dứt khoát nói thẳng: “Ta mất trí nhớ.”

Cố Quân hơi khựng lại, hồi lâu mới khẽ “à” một tiếng.

Nam tử trẻ lại hỏi: “Ngươi là ai? Ta tên là gì? Vì sao chúng ta lại ở đây?”

Liên tiếp mấy câu hỏi khiến Cố Quân nhất thời không biết nên trả lời từ đâu. Đang suy nghĩ cách giải thích thành thật, ánh mắt lại vô tình lướt đến lớp áo ướt đẫm dán sát người đối phương, phác họa thân hình cường tráng khỏe mạnh. Trong lòng bỗng nổi lên một ý niệm.

Cậu cụp mắt, khẽ kéo viền tay áo, gạt bỏ tự tôn, lắp bắp đáp:

“... Ta là nương tử của huynh.”

“?”

“Ta tên là Cố Quân.”

Vốn định giải thích tên mình là hai chữ tốt đẹp gì đó, nhưng nghĩ đến thời đại này ngôn ngữ khác biệt, chưa chắc người ta đã từng nghe qua thành ngữ, nên cũng thôi không nói nữa.

Đối phương muốn hiểu sao thì hiểu, điều đó không còn quan trọng.

Quan trọng hơn… là bụng cậu đang đói đến quặn lại.

Nam tử trẻ quan sát kỹ Cố Quân.

Vừa rồi đầu óc còn chưa tỉnh táo, hẳn là do suýt chết đuối, trong đầu như có trăm nghìn mũi kim đâm loạn xạ, đau buốt từ thái dương lan khắp trán.

Vì vậy dù đã nhìn đối phương một lúc lâu, hắn cũng không thật sự thấy rõ gương mặt, chỉ có thể đoán đây là một cô nương.

Lúc này chăm chú nhìn kỹ, mới thấy da dẻ người ấy trắng như tuyết, dung mạo cũng rất tuấn tú.

Lông mày rậm mà không loạn, sống mũi cao thẳng tinh tế, đôi môi xinh xắn vừa vặn, ánh mắt lớn tròn, con ngươi chiếm gần nửa hốc mắt, đuôi mắt hơi rũ, sáng ngời như nước, thần thái rõ ràng.

Chỉ là, sắc mặt của đối phương lại vô cùng tái nhợt, ngay cả môi cũng trắng bệch. Hai bên má hơi hõm xuống, giữa mày thoáng hiện nét sầu lo và mỏi mệt.

Da lộ ra ngoài có vài vết thương dài, như bị vật sắc cứa qua.

Bàn tay cậu đầy vết phồng rộp, nhìn vị trí phân bố thì hẳn là do làm việc nặng mà thành.

Một thân nam trang — áo ngắn vải thô vá chằng chịt, phối cùng quần nâu đơn giản.

Gầy gò yếu ớt, tựa như cơn gió cũng có thể thổi bay.

Nam tử trẻ phán đoán: Người tự xưng là nương tử của hắn có lẽ từng là tiểu thư nhà phú quý, hiện tại sa sút, hẳn là đã chịu không ít khổ cực.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng sinh ra cảm giác kỳ lạ. Loáng thoáng trong tiềm thức, hắn cảm thấy mình dường như trước kia vẫn thường xuyên quan sát người khác bằng cách suy đoán từ những chi tiết như vậy.

Đối phương nói là nương tử, hắn liền tin đến bảy tám phần.

Người thế này, nếu là trước kia mình thật sự cưới về nhà, cũng không có gì quá bất ngờ.

Chỉ là, nếu đối phương đổi lại vẻ ngoài tươm tất, khôi phục dung nhan rạng rỡ rồi mới nói ra câu đó, thì ngược lại hắn lại chẳng tin chút nào — bởi hắn không tin mắt nhìn của chính mình trước đây lại kém đến thế.

Còn về chuyện nói năng lắp bắp, khẩu âm lại khác thường… có khi nào đối phương có chút tật?

Nam tử trẻ im lặng suy nghĩ, nhưng trong lòng lại có dự cảm khác, nhất thời không lên tiếng, chờ đợi câu sau.

Nam tử trẻ này ánh mắt chuyển động không ngừng, mà Cố Quân ánh mắt cũng xoay chuyển liên tục.

Cậu nói: “Huynh họ Lâm, tên một chữ là Nhạc. Vì sao chúng ta lại ở đây, huynh thật không nhớ gì sao?”

Nam tử: “Ta đang nghe em nói.”

Cố Quân bắt đầu vắt óc bịa chuyện.

“Chúng ta… chúng ta là… là…” Cố Quân cau mày, bản thân không từng trải nhiều, tâm cơ cũng không đủ sâu, khó có thể nghĩ ra một lý do hợp tình hợp lý trước ánh nhìn sắc sảo của người kia.

Nhưng đối phương thật sự quá thông minh, lại không ngờ tự mình đoán ra trước, có điều có lẽ cũng bởi nghe nhầm do cậu nói năng không rõ ràng.

Nam tử: “... Tư bôn*?”

*Cố Quân nói lắp bắp, hắn nghe nhầm “tư tư...” thành “tư bôn” (tư bôn: bỏ trốn kết hôn, bỏ trốn cùng người yêu, không theo hôn sự do gia đình sắp đặt).

Cố Quân: “…”

Cố Quân: “… Ừ, ừm.”

Nam tử: “…”

Nam tử khẽ nhắm mắt, rồi mở ra nhìn thẳng: “Nhìn ta đây, lặp lại lần nữa — tiện thể nói rõ luôn vì sao chúng ta phải tư bôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play