Giang Sấm ho khẽ một tiếng, cố nhịn cười.
Ôn Giác vội vàng hoà giải: “Thần y đừng trách, Vân Xuyên chỉ là hiếu kỳ hơi nhiều một chút, cũng không có ý mạo phạm!”
Bạch Uyên nhạt giọng cười, tiếp tục nói: “Cho nên... khi ngươi gọi là ‘lần đầu tiên’ trải qua, tộc Tô thị vốn chưa từng nhận được mệnh lệnh của lão tổ. Bằng không sao có thể trơ mắt nhìn Ôn Giác chết thảm mà không chút động lòng? Ngươi tự xưng là trọng sinh, tại cùng một thế giới, cùng một thời không, sống hai lần.”
Giang Sấm gật đầu: “Đúng vậy.” Hắn lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt Ôn Tiểu Ngọc, thấy y không có phản ứng gì đặc biệt, mới cẩn trọng nói tiếp, “Khi ấy ta đã chết dưới đáy vực, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cả người lơ lửng lên cao. Sau đó, ta nhìn thấy... thi thể của ta và Chấp Ngọc, ôm nhau nằm đó.”
“Chỉ là... ta không đợi được linh hồn của Chấp Ngọc!” Nhắc lại lúc đó, Giang Sấm vẫn mang chút sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng, “Ta phiêu đãng mãi dưới đáy vực, không sao rời khỏi được nơi ấy. Ta nghĩ rằng Chấp Ngọc đã đầu thai trước ta một bước, chúng ta cứ thế mà lỡ nhau mãi mãi... Nhưng không biết qua bao lâu, linh hồn của ta lại đột nhiên bị cuốn vào một cơn lốc xoáy, tầm mắt mơ hồ, cả linh hồn bị hút đi. Khi mở mắt ra lần nữa, liền đã trở về năm năm trước.”
Chỉ nghe Vân Xuyên kể lại thôi, Ôn Giác cũng đã có thể tưởng tượng ra sự tuyệt vọng lúc đó. Nếu y là người cùng hắn chết đi, vậy mà mãi không tìm thấy hắn phải chịu cô độc phiêu bạt, y sẽ tuyệt vọng đến nhường nào? Lại còn chẳng thể chủ động kết thúc lần sống đó...
Tim y thắt lại, chậm rãi vươn tay, khẽ chạm vào tay Giang Sấm, siết lấy tay hắn, âm thầm an ủi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT