Nóng quá! Thật sự rất nóng! Phiền muộn mà khô nóng!

Như một cảm giác khó lòng hình dung, thứ xúc động ấy cuồn cuộn chạy trong thân thể hắn, như lửa lan khắp tứ chi bách hài, khiến hắn không thể nào khống chế bản thân.

Giang Sấm mơ hồ cảm thấy có người bị mình đè dưới thân. Da thịt kề sát, nhiệt độ đối phương mát lạnh khác thường, áp vào người hắn khiến toàn thân thư giãn, lại còn phảng phất mùi hương quen thuộc, khiến người ta say mê.

Đầu óc hắn rối bời, không thể suy nghĩ gì thêm, chỉ có thể thuận theo bản năng, tùy ý buông thả bản thân, đem người ấy ôm vào ngực, hòa lẫn vào máu thịt, quyện vào linh hồn, cùng nhau vượt khỏi cõi trần.

Hai canh giờ trôi qua.

Sau khi phát tiết, lý trí của Giang Sấm cuối cùng cũng quay về.

Hắn chống tay ngồi dậy, vừa nhìn rõ người dưới thân đã bị hắn lăn qua lộn lại đến mức ngất lịm. Làn da trắng nõn phủ đầy vết hồng hồng chồng chéo, nhìn qua thật dọa người.

Mái tóc đen dài tán loạn phủ lên gối, người nọ nhắm mắt lại, hàng mày khẽ nhíu, hơi thở yếu ớt.

Gương mặt tinh xảo như ngọc, dù nhắm mắt cũng đẹp đến mức kinh tâm động phách, như thể được Nữ Oa đích thân nặn thành, không có lấy một khuyết điểm.

Chỉ là nằm yên một chỗ, vậy mà cũng khiến người ta chẳng thể dời mắt.

Từng có người trầm trồ rằng: Nếu như Ngũ hoàng tử này có thể chữa lành đôi mắt mù, thì chỉ cần khẽ mở mắt, tất có thể khiến thiên hạ khuynh đảo!

Đáng tiếc...

Ngũ hoàng tử!?

Giờ phút này người đang nằm trước mặt hắn, chính là phu lang của hắn – người từng bị khinh rẻ vì đôi mắt mù – Ngũ hoàng tử Ôn Giác.

Cũng là người từng tắt thở trong lòng hắn ở kiếp trước – Ôn Giác, tự Chấp Ngọc.

Giang Sấm sững sờ rất lâu, đưa tay chạm lên khuôn mặt y. Vẫn lạnh như băng.

Trong lòng run rẩy, hắn lập tức cúi người kiểm tra hơi thở — còn thở! Vẫn còn thở!

Đây là mơ... hay là thật?

Nếu là mơ... sao có thể chân thực đến vậy?

Giang Sấm tay run run vuốt ve gương mặt ấy, thấp giọng gọi: “Chấp Ngọc…”

Không có hồi âm.

Hắn hoảng hốt, run giọng gọi tiếp: “Chấp Ngọc!”

Lông mi Ôn Giác khẽ động, vẫn chưa tỉnh lại.

Lúc này Giang Sấm mới nhẹ nhàng thở ra, xúc cảm nơi tay, cả nhịp thở đều quá mức chân thực – không giống mơ chút nào.

Hắn bắt đầu đảo mắt nhìn quanh. Cảnh tượng này… bố trí này… sao mà quen đến thế?

Đây chẳng phải là đêm tân hôn năm năm trước của hắn và Ôn Giác hay sao!?

Đúng rồi…

Thanh bảo kiếm nạm ngọc treo đầu giường kia chính là lễ vật trưởng công chúa Thần Dư ban tặng, cố tình dặn Ôn Giác phải treo trên đầu giường, nói là trấn tà trừ họa, bảo bình an.

Nhưng Giang Sấm nào không hiểu ẩn ý của nàng? Rõ ràng là e sợ hắn khi dễ Ôn Giác. Khi ấy hắn chẳng mấy để tâm, chỉ thấy Ôn Giác đã muốn treo thì cứ để y treo.

Khi đó, đôi mắt vô thần của Ôn Giác tràn đầy ý cười, nói kiếm đẹp, nhưng vì không nhìn thấy nên phải nhờ phu quân treo giúp.

Vì thế, thanh kiếm kia chính là do Giang Sấm tự tay treo lên. Bao nhiêu năm trôi qua, nó phủ bụi dày cộp, nay ký ức xưa ùa về như thủy triều, khiến lòng hắn bấn loạn rối bời.

Nhưng lúc này không kịp nghĩ nhiều. Nếu thực sự đây là đêm tân hôn năm xưa, vậy tức là hắn đã uống rượu hợp cẩn bị hạ dược, rồi lăn lộn Ôn Giác suốt một đêm.

Cũng vì thế mà Ôn Giác ngất liền một ngày một đêm, bỏ lỡ thời gian hồi cung tạ ân, bị đàm tiếu gièm pha khắp nơi.

Hoàng đế vốn đã không ưa Ôn Giác, lại bị hoàng hậu bên gối xúi giục, phần thưởng ban xuống vốn nên long trọng, cuối cùng đều bị giảm phân nửa.

Ở nơi hắn không trông thấy, Ôn Giác e rằng đã phải hứng chịu biết bao lời lẽ chua cay lạnh nhạt...

Giang Sấm cẩn thận bọc Ôn Giác vào chăn, cao giọng hô: “Người đâu! Gọi phủ y! Mau mang nước ấm vào!”

Một nhóm tiểu tư theo tiếng chạy tới, khúm núm cúi đầu không dám nhiều lời.

Nửa đêm động tĩnh lớn như thế, ai cũng nghe thấy, đều đoán được đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đến mức phải mời cả phủ y, chẳng lẽ... nghiêm trọng đến vậy?

Chẳng lẽ... đây thực sự là đêm tân hôn năm đó!?

Sau khi hắn ôm Ôn Giác nhảy xuống vực, lại quay về năm năm trước?

Chỉ là... thời điểm trở về cũng thật không đúng lúc!

Nếu có thể sớm hơn một chút, sớm hơn một chút thôi – trước khi uống ly rượu hợp cẩn bị hạ thuốc ấy – thì Ôn Giác đã không bị hắn làm tổn thương thê thảm thế này!

Giang Sấm dần bình tĩnh lại. Hắn chấp nhận loại chuyện kỳ dị này thật nhanh.

Có lẽ... chính là do lần dị tượng kia dẫn dắt oan hồn đầy oán khí của hắn quay lại, cho hắn cơ hội bù đắp tiếc nuối đời trước.

Khi người hầu lui ra hết, Giang Sấm tự tay dùng nước ấm lau sạch cơ thể dính đầy hỗn độn của Ôn Giác, trong lòng chỉ có hối hận và thương xót.

Ôn Giác từ nhỏ trúng độc, đôi mắt bị mù, thân thể yếu nhược, quanh năm bệnh tật, chưa từng được ai sủng ái... một người như thế, làm sao chịu nổi sự thô bạo của hắn đêm ấy?

Càng nghĩ, lửa giận trong lòng hắn càng sôi sục. Kẻ hạ dược kia thật đáng ch·ết! Không chỉ khiến Ôn Giác không thể hồi cung tạ ơn, mà còn suýt chút nữa lấy mạng Ôn Giác!

Mượn tay hắn để hại người!

Đời trước Giang Sấm cũng biết là có người hạ dược, nhưng khi ấy hắn nghĩ đơn giản, cho là hoàng đế sợ vợ chồng họ không phòng viên, nên mới nghĩ ra hạ sách như vậy.

Mãi đến khi tận mắt thấy Ôn Giác nằm mê man trên giường, cùng biết bao chuyện xảy ra sau đó, hắn mới hiểu ra — đây là một ván cờ, nhưng lúc ấy đã muộn.

Trên giường, Ôn Giác nhíu mày, nhắm mắt không yên, khẽ ho hai tiếng.

Giang Sấm hoảng hốt vội ghé sát, xác nhận y không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi phủ y đến, hắn cẩn thận bôi thuốc mỡ lên từng vết bầm xanh tím trên người Ôn Giác. Càng bôi, càng hối, càng tức, trong lòng đã thầm thề — nếu tra ra được ai hạ dược, hắn nhất định dùng một kiếm chặt đầu kẻ đó!

Bóng dáng Ôn Giác của năm năm sau lại hiện về – toàn thân bê bết m·áu, miệng trào huyết đen, thoi thóp trong lòng hắn, sắp trút hơi thở cuối cùng.

Ngay khoảnh khắc ấy, Ôn Giác còn thì thào khẩn cầu:

“Có thể… đừng giận ta nữa không, phu quân…”

Lúc đó, Giang Sấm chỉ thấy cả cõi lòng rối loạn, chưa kịp trả lời, nước mắt đã trào dâng, vỡ òa trong bi thương.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Giác tắt thở trong lòng, đôi mắt mù kia rốt cuộc cũng trở nên trống rỗng, không còn ánh sáng.

Nhớ lại cảnh ấy, mắt Giang Sấm dần đỏ hoe.

Hắn cúi đầu, chạm trán vào trán y, thì thầm:

“Chấp Ngọc, ta đây mà… Ta Chấp Ngọc…”

“Về sau, ta không bao giờ giận dỗi với em nữa. Chỉ cần em bình an, em nói gì, ta cũng nghe.”

Hắn siết chặt tay Ôn Giác, chẳng hay lúc nào đã dùng sức.

Lúc này, người trong lòng chậm rãi mở mắt ra…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play