“Chấp Ngọc!” Giang Sấm kinh hỉ gọi khẽ.
“Tê…” Ôn Giác khẽ rên một tiếng, Giang Sấm lúc này mới giật mình nhận ra — mình đã nắm tay y chặt đến mức nào.
“Xin lỗi, xin lỗi, đều do ta quá nóng ruột.” Giang Sấm vội buông tay, đỡ y ngồi dậy dựa vào đầu giường, đang định đứng dậy rời đi thì lại bị Ôn Giác níu lấy vạt áo.
Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong đôi mắt không ánh sáng của Ôn Giác là vẻ hoang mang bất an.
“Phu quân… đi đâu vậy?”
Giang Sấm chỉ thấy lòng mềm nhũn, bèn ngồi trở lại bên giường, dịu dàng nắm lấy tay y: “Ta đi rót nước cho em uống. Nhìn em kìa, môi đã nứt ra cả rồi.”
Ôn Giác khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Vâng… làm phiền phu quân.”
“Ta là phò mã của em, từ nay là người một nhà, sao lại nói mấy lời khách sáo ấy làm gì?” Giang Sấm nhướng mày, mỉm cười.
Ôn Giác tựa như chưa kịp thích ứng với sự thay đổi thái độ này, thoáng ngẩn ngơ, có chút hoảng hốt, không nói nên lời.
Thực ra, mối hôn sự này ban đầu Giang Sấm phản đối dữ dội.
Một thân chinh chiến trở về, lập bao chiến công, đáng ra nên được ban thưởng vinh hiển. Nào ngờ phần thưởng ấy lại là… một thánh chỉ ban hôn?
Hôn chỉ nhìn thì có vẻ danh chính ngôn thuận, kỳ thực bất luận là cưới công chúa hay gả cho hoàng tử, cũng chỉ là hình thức để hoàng gia siết chặt thế lực, trong tay chẳng có chút thực quyền. Cưới ai thì có khác gì đâu?
Thậm chí cưới hoàng tử còn thiệt thòi hơn công chúa, ngay cả chuyện nạp thiếp đưa vào gia phả cũng phải được chính thất gật đầu. Nếu không được chính thất cho phép, thì chẳng khác gì bị tuyệt hậu cả.
Chỉ riêng việc bị ban hôn đã đủ cho thấy hoàng đế kiêng kỵ danh vọng của hắn ra sao.
Bề ngoài là khen thưởng, nhưng bên trong lại là trừng phạt — Giang Sấm chỉ thấy một bụng ấm ức đè nén.
Mà người hắn bị ép gả cho — Ngũ hoàng tử — là ai chứ? Là vị hoàng tử ai ai cũng biết bị hoàng đế lạnh nhạt nhất, ngoài người chị ruột là Thần Dư trưởng công chúa ra, thì không còn ai hậu thuẫn. Có chăng cũng chỉ là một khuôn mặt đẹp đẽ mà thôi.
Lại thêm đôi mắt mù, chân què, nhà ai dám gả con gái qua cho? Chẳng phải là tự tìm tai họa?
Bởi vậy, lúc nhận được thánh chỉ, Giang Sấm quả thực không vui được chút nào.
Nhưng về sau… mọi chuyện lại dần đổi thay.
Hiện giờ Ôn Giác vẫn chưa hay biết gì, mà Giang Sấm cũng không muốn nhắc lại những điều không vui trong quá khứ.
Đời này, hắn chỉ muốn tránh đi vết xe đổ khi xưa, cùng Ôn Giác sống an ổn, bạc đầu bên nhau.
Hắn đưa chén trà đến bên môi Ôn Giác, khẽ đút y uống từng ngụm nhỏ. Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ, là gã sai vặt mang thuốc đến.
“Vào đi.”
Gã sai vặt đẩy cửa bước vào, Ôn Giác vẫn lặng lẽ uống nước, một tay cẩn thận nâng chén, sợ làm đổ.
Chờ gã sai vặt lui ra, Ôn Giác mới dịu dàng cất tiếng: “Cảm ơn.”
Giang Sấm bưng bát thuốc đến: “Uống thuốc thôi. Uống xong rồi nghỉ một lát, thêm hai canh giờ nữa, chúng ta phải hồi cung.”
Chưa đợi Ôn Giác lên tiếng, hắn đã hỏi: “Trên người… còn đau không?”
Ôn Giác khẽ gật đầu: “Rất đau…”
Nói đến đây, y hơi rũ mắt xuống, ánh mắt mù mờ che khuất thần sắc, hai vành tai đỏ bừng, thấp giọng nói: “Lúc đầu… rất sợ. Sau đó thì… Bây giờ chỉ còn thấy đau thôi. Phu quân… cảm thấy thế nào?”
Cái này mà còn phải hỏi sao?
Đương nhiên là… sướng muốn bay lên trời!
Sướng đến tận tâm can!
Còn sướng hơn cả uống rượu, ăn thịt gấp mấy lần!
Đời trước, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến hắn nhanh chóng tiếp nhận Ôn Giác, thậm chí dần dần sa vào, không thể dứt ra được.
Sau khi thành thân, hai người từng có một khoảng thời gian mặn nồng, ngày tháng ân ái dị thường.
"Thật sảng khoái, thật thích." Giang Sấm trả lời một cách vô cùng thành khẩn.
Nghe vậy, bên môi Ôn Giác khẽ cong lên thành một nụ cười, giọng thấp như dụ dỗ: "Vậy khiến ta đau thêm chút nữa đi, đau một chút cũng không sao..."
Giang Sấm chợt nhớ đến khi hai người chạy trốn trong kiếp trước, Ôn Giác bị thương ở chân, hắn vì em mà cắt bỏ phần thịt hoại tử nơi ống chân. Vết thương không lớn, vậy mà em lại đau đến tái nhợt mặt mày, run rẩy cắn môi đến bật máu.
Giang Sấm dỗ dành y, y bỗng rơi nước mắt không ngừng, chỉ nói một câu: "Đau quá."
Lúc ấy, Giang Sấm cũng đau lòng như chính mình bị thương, vừa lau nước mắt cho y vừa dịu giọng: "Về sau nếu đau thì cắn tay ta, đừng cắn chính mình."
"Đau vậy sao? Nhưng giờ tình huống đặc biệt, không có thuốc giảm đau, em chỉ có thể nhẫn nhịn." Giang Sấm cởi áo choàng khoác lên người y quấn kín mít, không để y bị gió lùa chút nào.
Ôn Giác nước mắt không ngừng, vươn tay tìm tay hắn , nghẹn ngào: "Hôn ta một cái đi... Chỉ cần tướng quân hôn ta, ta sẽ không thấy đau nữa."
Đó là ba năm sau khi hai người trở mặt, lần đầu tiên Ôn Giác chủ động đưa ra một yêu cầu vượt rào.
Trong ấn tượng của hắn Ôn Giác luôn là người ôn nhu, giảo hoạt, tâm cơ sâu, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, rất giỏi giả bộ vô tội bằng đôi mắt mù kia để lừa người.
Hiếm lắm mới thấy y như lúc ấy, thật lòng khẩn cầu.
Sau đó, Giang Sấm đã hôn y—giống như hiện tại.
Mới chạm môi rồi tách ra, nhưng Giang Sấm lại nhịn không được mà hôn lên khóe miệng y một lần nữa. Ai bảo Ôn Giác lớn lên vừa đẹp vừa khiến người khác thương tiếc?
Quả nhiên đúng như dự đoán, Ôn Giác vốn đang mỉm cười liền cứng đờ cả người, như bị hóa đá, hoảng loạn siết chặt lòng bàn tay.
Giang Sấm búng nhẹ mũi y cười nói: "Ta luyến tiếc khiến em đau."
Nói xong, lại ghé vào tai y thì thầm điều gì đó khiến mặt Ôn Giác càng đỏ hơn.
Ôn Giác ho nhẹ một tiếng, che giấu tâm trạng hỗn loạn. Mọi chuyện phát triển quá nhanh, vượt quá dự liệu của y.
Giang Sấm bỗng trở nên nhiệt tình khác thường, hoàn toàn khác với sự kháng cự ban đầu, như thể là một người khác vậy.
Ôn Giác đè nén nghi ngờ trong lòng, mặt vẫn không đổi sắc.
Cho đến khi Giang Sấm vừa đút thuốc cho y vừa nói: "Ly rượu hợp cẩn kia nhất định đã bị hạ dược! Là muốn khiến ta lăn lộn em đến ngất đi, để bỏ lỡ ngày vào cung tạ ơn, rồi bị đổ tội làm trái thánh chỉ! Nếu thật sự lúc đó ta mất lý trí, làm tổn thương em hoặc hại em... Thì bọn họ chính là một mũi tên trúng hai đích!"
Nói đến đây, Giang Sấm tức giận nghiến răng: "Nếu ta biết là ai giở trò, nhất định sẽ lột da hắn, rút gân hắn!"
Ôn Giác toàn thân cứng đờ, không nói nổi lời nào, ngay cả thuốc cũng không nuốt nổi nữa.
Giang Sấm dịu giọng trấn an: "Đừng sợ, ta đã sai người mang chén rượu đó đi cho ngự y kiểm nghiệm rồi, cũng đã cho người canh chừng, thẩm vấn gã sai vặt phụ trách rượu hôm nay, âm thầm điều tra khắp phủ, xem có tìm được gói thuốc khả nghi nào không. Nếu là do người làm ra, chắc chắn sẽ để lại dấu vết!
Chờ hắn tra được, nhất định sẽ bắt kẻ đó quỳ xuống trước mặt y xin tội.
Ôn Giác khẽ run, bỗng siết tay Giang Sấm, lắc đầu: "Vẫn là... Đừng tra nữa."
"Tại sao!?" Đời trước vì chuyện này mà y chịu không ít khổ đấy! Sao hiện tại có thể buông tha dễ dàng?
Ôn Giác nói: "Những cung nhân ta mang tới, chưa chắc đều là người thân cận. Nếu tra ra thật, e là sẽ kinh động đến mấy vị trong cung, sợ sẽ lưu lại ấn tượng xấu... Cũng dễ bị đàm tiếu... Nói gì mà tân hôn không vui liền kiếm cớ sinh chuyện. Nhưng hôn sự này là do phụ hoàng ban."
Giang Sấm vẫn không nuốt nổi cơn giận: "Ta tin Thánh Thượng là minh quân, chi bằng ta trực tiếp tấu lên, người nhất định sẽ hiểu!"
"Không được!" Ôn Giác lập tức ngắt lời, rồi nhận ra mình quá sốt ruột, bèn dịu giọng: "Phụ hoàng... chưa chắc không biết. Rất nhiều chuyện, chẳng qua là người không muốn quản thôi."
Ôn Giác không thấy được vẻ mặt Giang Sấm, chỉ bất đắc dĩ cười: "Dù sao chúng ta cũng không có tổn thất gì, khiến mưu kế của người kia thất bại, cũng xem như hoạ phúc đan xen. Bởi vì chàng như bây giờ, ta thật sự rất vui."
Y không biết, thần sắc Giang Sấm lúc này cực kỳ kỳ lạ. Đời trước Chấp Ngọc không phải kẻ dễ chịu uất ức mà nuốt vào. Sự nhu hòa và nhút nhát chẳng qua chỉ là lớp vỏ bọc.
Y là con rắn độc ẩn mình, chỉ đợi cơ hội để cắn vào tử huyệt kẻ địch mà không buông.
Sao y có thể bỏ qua cho kẻ đã hại mình? Trừ phi... thứ thuốc đó vốn đã được y ngầm đồng ý.
Thấy Giang Sấm mãi không lên tiếng, Ôn Giác bất an gọi: "Phu quân?"
Giang Sấm cười: "Được, nghe em. Phu lang là trời, là đất, em nói sao thì là vậy."
Phu lang có quá nhiều tâm tư thì đã sao? Dù có tính toán đến mấy cũng chỉ vì vị trí kia, mà so với vị trí trong lòng hắn thì chẳng là gì cả.
Chết một lần rồi, Giang Sấm đã nhìn thấu con người bên cạnh, cũng nhìn rõ những ai từng đi theo mình.
Đời này, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn Ôn Giác, cùng y đi hết một đời.
Ôn Giác khẽ thở phào.