Biết Ôn Giác không nhìn thấy, Giang Sấm để y ngủ phía ngoài, lại sai người mang một chiếc bàn gỗ nhỏ đặt cạnh đầu giường, để những vật có thể dùng đến trong đêm đặt lên trên.

Sợ y bị góc nhọn của tủ làm bị thương, hắn còn lót một tấm lụa bố, tạm thời dùng bộ trà cụ đè lên giữ chỗ.

Ở đầu giường còn treo hai dải tua có xâu chuỗi ngọc, tạm coi như chuông gió. Mỗi khi hạt châu va chạm phát ra tiếng động, cũng đủ để đánh thức Giang Sấm.

Mọi việc đều chuẩn bị xong, hắn ngồi tựa vào đầu giường, cúi đầu nghe động tĩnh của Ôn Giác. Giang Sấm khẽ cười, nói: “Mai chúng ta lên phố nhé, mua một chiếc chuông gió âm thanh dễ nghe một chút. Sau này chỉ cần nghe thấy tiếng chuông, là ta biết em đang gọi.”

Nói rồi, hắn lại kéo tay y lần tìm những chiếc giày rơi loạn trước giường, sắp xếp lại ở bên mép, để em sờ thử vị trí.

“Sau này em ngủ bên ngoài, ban đêm hay sáng dậy có đi tiểu hay làm gì cũng tiện hơn. Giày ta đặt ở đây, ngay chỗ em bước xuống giường.”

Trong phủ cái gì cũng chưa chuẩn bị. Hắn ít khi trở về tướng quân phủ, Ôn Giác lại khác hẳn các hoàng tử khác — hoàng đế keo kiệt đến mức ngay cả phủ đệ cũng không cho trùng tu.

Lúc ấy gấp không chịu nổi, sợ Giang Sấm trốn, mới cưỡng ép thành hôn chưa đầy một tháng sau khi ban hôn.

Khi đó trong lòng Giang Sấm đầy phiền muộn, đâu có tâm trí mà chuẩn bị gì cho phu lang?

Ôn Giác đã sớm chuẩn bị tâm lý cho cuộc hôn nhân nhạt nhẽo tương kính như băng, nếu không cũng chẳng phải dùng hạ sách kia, khiến Giang Sấm áy náy, để sau này còn có cơ hội vun đắp tình cảm.

Nửa đêm trải qua chuyện kia, Ôn Giác phải chịu không ít đau đớn. Dù sau đó khoái cảm dần hoá giải nỗi đau, nhưng đến giờ toàn thân vẫn nhức mỏi.

Tất cả đều trong dự liệu của y — Giang Sấm là võ tướng, lại lúc ấy mất lý trí, hành xử thô bạo cũng là điều dễ hiểu, y có thể chịu đựng.

Thế nhưng, hiện tại thái độ của Giang Sấm lại vượt khỏi dự đoán, khiến Ôn Giác có phần không biết đối phó ra sao. Dù tính toán tinh tường đến mấy, y cũng khó lòng suy đoán lòng người. Giờ phút này, thật sự cảm thấy mơ hồ.

Thính lực của y rất tốt, lại khéo nghe ngữ khí ngắt quãng, cường độ nhấn nhá của từng chữ, cùng hơi thở trong lúc nói chuyện mà phán đoán cảm xúc thật giả của đối phương.

Y nghe thấy Giang Sấm bận rộn gần nửa đêm vì y, những điều có thể nghĩ đến đều đã nghĩ hết.

Lại nghe thấy hắn dùng giọng dịu dàng mà trò chuyện cùng y.

Người thô giọng thô lời, chẳng biết khách khí là gì, lên triều còn có thể khiến đám văn thần tức đến nghẹn lời, bị người ta gọi là mãng phu chỉ biết đánh giặc, bò ra từ biển máu núi thây, có thể dọa trẻ con ngừng khóc giữa đêm — sao mà giống được với Giang Sấm bây giờ?

Nhưng Ôn Giác lại thích Giang Sấm của hiện tại.

“Được rồi, mau ngủ đi, không ngủ là trời sáng đấy.” Giang Sấm đỡ y nằm xuống.

Ôn Giác khẽ nghiêng đầu, quay về phía phát ra tiếng nói, cảm nhận hơi thở của Giang Sấm, mỉm cười: “Ừ, được.”

Rồi y được Giang Sấm ôm vào lòng. Môi hắn khẽ hôn lên tai y. Ôn Giác lặng lẽ một lúc, giữa bóng đêm chậm rãi đưa tay nắm lấy tay hắn.

Giang Sấm không biết ngủ thiếp đi lúc nào, mãi đến lúc trời tờ mờ sáng mới nghe thấy giọng Ôn Giác:

“Phu quân, dậy thôi.”

“Giang Sấm…”

“Chúng ta phải vào cung tạ ơn, dậy đi.”

Giang Sấm bỗng bật dậy, thấy rõ người bên cạnh, lập tức siết chặt vào lòng, không dám tin tưởng.

Ôn Giác thấy phản ứng hắn có phần kỳ quái, giơ tay vỗ nhẹ lưng hắn, “Nên rửa mặt chải đầu rồi.”

Giấc ngủ đêm qua tuy không dài, nhưng Giang Sấm lại cảm giác như mình đã mơ một giấc rất dài, dài đến mức hắn suýt cho rằng, quay về đêm tân hôn năm năm trước chỉ là một giấc mộng đẹp.

Tỉnh mộng, hắn lại là cô hồn dã quỷ bị giam dưới vực sâu.

May thay — quỷ thì không biết mộng mị.

Hắn thật sự… đã trở về năm năm trước!

Ôn Giác nghe thấy tiếng hô hấp run rẩy, nặng nề của Giang Sấm, cảm xúc trong lòng người kia tựa như dao động mãnh liệt, thậm chí còn mang theo bi thương không thể tan biến. Không giống như là vì hôn sự mà đau khổ, trái lại, dường như rất xem trọng mình.

Vì sao chứ?

Trong lòng Ôn Giác đầy ắp nghi hoặc, nhưng y sẽ không hỏi.

Đợi đến khi Giang Sấm bình ổn lại tâm tình, mới phát hiện ánh nến trong phòng đã được thắp sáng, bên ngoài trời cũng gần hửng.

Buông Ôn Giác ra, hắn vừa định nói gì đó, liền thấy người kia đã ngồi nơi mép giường, mái tóc đen dài được chải chuốt chỉnh tề, áo trong cũng đã thay bộ mới, hương mộc nhàn nhạt lan tỏa.

Lông mày đen mảnh, sắc mặt hơi hồng nhuận, nơi khóe mắt dường như có điểm sáng, môi cũng đỏ hơn thường lệ.

Giang Sấm nhẹ giọng hỏi: “Em dậy sớm vậy? Không ngủ ngon sao? Chỗ nào còn khó chịu không?”

Ôn Giác hơi cúi đầu, lắc đầu, nét mặt thản nhiên: “Không có. ta cũng vừa tỉnh thôi, chỉ là tiểu đồng bên cạnh sợ chúng ta ngủ quên mà lỡ giờ hồi cung, nên đặc biệt tới gọi dậy.”

Nghe vậy, Giang Sấm khẽ nhướng mày—mới vừa tỉnh? Gạt ai chứ?

Hắn không còn là Giang Sấm của đời trước, người từng sơ ý mà bỏ lỡ Ôn Giác. Đêm qua, khi Ôn Giác bất tỉnh, hắn đã chăm chú nhìn người kia từng chút một, tựa như muốn khắc sâu vào tim khắc cốt ghi tâm.

Giờ đây Ôn Giác có thay đổi gì, hắn sao có thể không nhận ra?

Lời nói ấy khiến Giang Sấm không khỏi nhớ tới một lần hai người từng chật vật trốn chạy, khi Ôn Giác tâm tình rơi xuống tận đáy, từng đưa tay che mắt hắn: “Giang đại tướng quân vẫn là đừng nhìn, hiện tại e là ta thật sự khó coi. Một người mù què chân, không có Trường Ninh, ngay cả việc giữ bản thân sạch sẽ, tươm tất cũng không làm được.”

Trường Ninh là tiểu đồng thân cận nhất của Ôn Giác, khi y bị bắt, người ấy đã chết ngay trước mặt y để bảo vệ chủ nhân.

Khi đó Giang Sấm từng không hiểu: “Chúng ta đang trốn chạy, còn để tâm gì sạch sẽ tươm tất? Có thể sống được hay không còn chưa biết, quan tâm những thứ đó làm gì?”

Ôn Giác lúc ấy giọng nhạt như nước: “Với Giang đại tướng quân mà nói, thứ quý giá nhất ở ta chẳng qua chỉ là cái xác da dẻ tạm coi như đẹp đẽ này. Nên ta không muốn tự tay hủy đi hình tượng của mình trong mắt chàng có được không?”

Giang Sấm nghẹn lời—thì ra mình biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?

Nhưng… cũng không trách hắn. Ôn Giác khi đó luôn cố ý mê hoặc, khiến hắn khi ở bên y chẳng thể nói nổi một câu đàng hoàng.

Chỉ là, Ôn Giác không biết—dáng vẻ nghèo túng, kiên cường mà đơn độc của y, ngược lại càng khiến người ta không cách nào dứt ra được.

Giang Sấm khi ấy muốn lên tiếng an ủi, giải thích rằng vẻ bề ngoài chẳng đáng để quá bận tâm… nhưng hắn và Ôn Giác lúc ấy còn chưa thật sự làm hòa. Việc cứu Ôn Giác cũng chỉ là xuất phát từ lương tâm, chưa hẳn là đã tha thứ những gì y từng làm trước đây.

Tất nhiên, không lâu sau đó, hắn đã hối hận vì sao không sớm tha thứ. Chỉ tiếc, khi ấy đã muộn rồi.

Vì thế lời hay đẹp cũng không nói ra được, chỉ đành kéo tay Ôn Giác, dẫn y đến bên sông, xé mảnh vải rách trên người.

Sau khi rửa sạch bằng nước sông, hắn còn giúp Ôn Giác lau mặt, lau tay.

Ôn Giác nhẹ giọng nói “Cảm ơn”, tự mình sờ soạng cởi mớ tóc rối bù, bảo hắn quay lưng lại, rồi mới yên tâm chậm rãi lau người.

Sau khi tỉ mỉ lau sạch thân thể, lại dùng ngón tay vuốt tóc, vấn lên một búi tóc đơn giản, mới nhẹ nhàng thở ra.

Bỗng nhiên, y khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Nếu Trường Ninh còn sống, hẳn sẽ dùng cành khô nhóm lửa, đốt thành than, sưởi cho ta.”

Đợi y thu xếp xong xuôi, Giang Sấm mới quay đầu lại—rõ ràng là vợ chồng chưa thực sự hòa thuận, mà lại như hai người xa lạ.

Giang Sấm nhìn thấy nơi khóe mắt Ôn Giác hơi ửng hồng, biết y đang đau buồn vì cái chết của Trường Ninh, mà bản thân lại chẳng biết nên nói gì cho phải.

Nhìn kỹ lại, lúc này Ôn Giác đã rửa sạch bụi đất, để lộ gương mặt mộc không phấn son—đây là lần đầu tiên hắn thấy được một Ôn Giác thuần khiết như vậy.

Hoàn toàn khác với người Ôn Giác thường ngày, tựa như đã gột sạch mọi lớp ngụy trang.

Trước mắt hắn là một Ôn Giác đơn giản, sạch sẽ, khiến lòng người không khỏi mềm lại.

Còn hiện tại, người đang ngồi trước mặt, gọi hắn tỉnh dậy, lại là một Ôn Giác đã trang điểm cẩn thận, điểm nhẹ khóe mắt, môi hồng má phấn, không quá lộ liễu nhưng vẫn là có chút che giấu.

Giang Sấm rốt cuộc cũng thấy rõ ngụy trang ấy, rồi lại không khỏi đau lòng.

Hóa ra sau khi thành thân, mỗi lần đối diện hắn Ôn Giác đều phải căng mình lên như vậy, tưởng rằng hắn chỉ yêu vẻ ngoài của y.

Cũng có lẽ, y cảm thấy mình chỉ có lớp da này là còn có thể khiến Giang Sấm nhìn đến, nên dốc hết toàn lực để giữ lấy.

May thay, hắn có thể sống lại một lần nữa, đủ để nhìn thấu tâm tư nhỏ bé ấy.

Không sao cả…

Giang Sấm mỉm cười, ghé sát hôn lên môi y: “Ta có tài đức gì, lại có thể cưới được một người phu lang như tiên giáng trần thế này?”

Quả nhiên, Ôn Giác nhàn nhạt cong môi cười.

Về sau hắn sẽ từ từ, thật chậm rãi, bóc bỏ từng lớp ngụy trang của Ôn Giác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play