Giang Sấm thu dọn rất nhanh, dứt khoát từ chối tiểu đồng mang đến các loại trang phục thưởng ban để mặc lên người.

Tên cẩu hoàng đế kia biết rõ hắn vốn không tình nguyện mối hôn sự này, nhưng lại không thể không tiếp nhận, trong lòng nhất định là ôm cả bụng oán khí.

Kiếp trước, hắn tận trung vì cẩu hoàng đế ấy, dù có bất mãn, cũng chưa từng dám lộ ra, huống hồ còn vì Ôn Giác bệnh nặng mà bỏ lỡ giờ hồi cung.
Đến lúc quay về, liền đem mấy món thưởng ban kia mặc đầy lên người, thành khẩn quỳ xuống tạ ơn, biểu hiện đến mức gọi là “thành tâm đến cực điểm”.
Thế mà vẫn bị hoàng đế nghi kỵ là lòng dạ thâm sâu, chuyện này mà cũng nhịn được, không phải là có mưu đồ gì thì còn gì nữa?

Muốn ghép tội, nào sợ không có cớ!

Về sau xảy ra thêm mấy chuyện, Giang Sấm rốt cuộc tỉnh ngộ — hắn không còn ngốc nghếch trung thành như xưa nữa.
Lễ nghĩa của cha hắn, lòng trung của cha hắn, hắn đều không tiếp tục kế thừa. Giang Sấm hạ quyết tâm không diễn nữa. Dù sao cẩu hoàng đế cũng không thể rời khỏi hắn, nếu không thì cái ngai vàng kia đừng mơ mà ngồi vững!

Lúc Trường Ninh vấn tóc cho Ôn Giác, Giang Sấm đứng bên cạnh nhìn chăm chăm, nhìn đến mức Trường Ninh tay run lên, rõ ràng là khẩn trương muốn chết, Giang Sấm lại chẳng có ý định né tránh.

Ôn Giác nhanh chóng nhận ra, đưa tay đè lại tay Trường Ninh, dịu giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Trường Ninh cúi thấp đầu, nhỏ giọng đáp: “Tướng quân cứ nhìn chằm chằm, tiểu nhân sợ…”

Tuy hắn hạ thấp giọng, nhưng từng chữ vẫn rơi vào tai Giang Sấm rõ ràng như chuông gõ.

Giang Sấm vẫn thản nhiên tiếp lời: “Ngươi cứ làm đi, không cần để ý ta. Ta chỉ là muốn học một chút, sau này còn có thể tự tay vấn tóc cho Chấp Ngọc.”

Trường Ninh tay khựng lại một chút, liếc nhìn Ôn Giác trong gương, thấy người không biểu lộ cảm xúc gì, đành gật đầu: “Tiểu nhân đã rõ.”

Ôn Giác đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mình, cười nhẹ:
“Vậy về sau, lại làm phiền phu quân.”

Giang Sấm bước lên một bước, nắm lấy tay y nói khẽ: “Chấp Ngọc đừng chê ta tay vụng, chỉ cần đừng để ta làm đau em là được.”

Ôn Giác cũng không tránh né, để mặc hắn nắm tay mình, thản nhiên nói: “Nếu đau thật... thì phải làm sao bây giờ?” Giọng nói nghe nghiêm túc, nhưng câu từ lại khéo léo trêu chọc.

Với một Ôn Giác như vậy, bất kể là kiếp nào, Giang Sấm đều khó lòng cưỡng lại, huống chi bây giờ trong lòng hắn đã không còn ngăn cách, chỉ còn lại một mảnh tình ý sâu nặng.

Hắn nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay mềm mại kia, thấp giọng nói: “Đợi Trường Ninh lui xuống, ta sẽ nói cho em biết… nên làm sao bây giờ.”

Ôn Giác mỉm cười. Hai người cũng không nói gì thêm.

Giang Sấm nhìn vào trong gương, thấy y mặt mang ý cười, dung nhan như họa, chỉ tiếc là đôi mắt ấy, vẫn vô thần, như mặt hồ phẳng lặng không ánh sáng.

Trong lòng Giang Sấm chợt khẽ rung động — ngay cả chuyện hoang đường như hắn sống lại vài năm trước còn có thể xảy ra, vậy thì đôi mắt của Ôn Giác, chưa chắc đã không thể chữa khỏi!

Thế gian này vốn đã đầy điều kỳ lạ, biết đâu vẫn còn một tia hy vọng!

Tia hy vọng ấy, từ lúc này bắt đầu bén rễ trong lòng hắn.

Ra khỏi cửa, Giang Sấm tự nhiên thay thế vị trí của Trường Ninh, nắm lấy tay Ôn Giác, dìu y đi.

Khi hồi cung tạ ơn nhận thưởng, Ôn Giác bất tiện mang theo minh trượng, lúc ấy chỉ có thể để Trường Ninh dẫn đường, Trường Ninh chính là đôi mắt của y.

Trường Ninh nào yên tâm đem tính mạng điện hạ giao cho người khác? Huống chi người kia lại là võ tướng to cao thô lỗ, nếu chẳng may lỡ tay làm điện hạ ngã đau thì sao?

Hắn muốn mở miệng ngăn cản, lại không dám nói gì, chỉ đành nhíu chặt mày, nặng nề nhìn theo bóng lưng Giang Sấm.

Nào ngờ, Ôn Giác chỉ hơi dừng một chút, rồi thật sự liền theo bước Giang Sấm mà đi mất.

Trong lòng Trường Ninh bỗng dâng lên một trận nguy cơ – xong rồi, địa vị này của mình e là không giữ nổi!

Vị Giang tướng quân này chẳng khác nào bị trúng tà, hôm qua còn mặt lạnh không thèm liếc nhìn điện hạ, hôm nay đã nhiệt tình như lửa!

Vừa mới gặp mặt đã giành việc với mình, điện hạ lại còn thích hắn ta như thế, vậy sau này chẳng phải mình sẽ không còn là “tiểu tâm can” đứng thứ hai trong lòng điện hạ nữa hay sao?

Trường Ninh chỉ mới nghĩ đến thôi, đã thấy như trời sắp sụp xuống.

Bên kia, Ôn Giác nào biết Trường Ninh đang “diễn” những suy nghĩ gì trong lòng? Sự chú ý của y đã sớm bị Giang Sấm thu hút hết.

Tuy Giang Sấm là võ tướng thô kệch, nhưng lúc chăm sóc người lại chu toàn ngoài dự liệu: cẩn thận chu đáo, từng li từng tí đều nghĩ cho người khác.

Hắn đè thấp giọng nhắc nhở: “Có ba bậc thềm, cẩn thận, ừ, cứ như vậy, bước đi rất tốt.”

Tướng quân phủ là nơi Ôn Giác không quen thuộc, trong lòng không khỏi có chút bất an, tuy ngoài mặt không lộ ra, nhưng lại vô thức siết chặt tay Giang Sấm, đem nỗi bất ổn kia truyền sang cho hắn.

Mà dưới sự dẫn dắt nhẹ giọng của Giang Sấm, y dần yên tâm lại. Giang Sấm không để y vấp ngã, cũng không kéo y đi vội vàng, hết thảy đều theo tiết tấu của y.

Khi đến trước xe ngựa, Ôn Giác vừa định mở miệng nói lời cảm tạ, thì bàn tay đang nắm y đã bị buông ra nhanh như chớp, rồi nghe thấy Giang Sấm thấp giọng chỉ hai người mới nghe được: “Chấp Ngọc, đến lúc diễn kịch rồi.”

Chưa kịp để Ôn Giác lên tiếng, Giang Sấm đã cất giọng không kiên nhẫn, cúi người bế y lên, miệng lẩm bẩm: “Phiền phức chết đi được.”

Vẻ mặt lộ rõ không tình nguyện, hắn đặt y lên xe rồi lại buông ra nhanh như thể một khắc cũng không muốn chạm vào y thêm nữa.

Trường Ninh thấy vậy suýt nghẹn, hít vào một hơi, “Ngươi!”

Nhưng hắn còn nhớ thân phận của mình, cuối cùng chỉ có thể đè cơn giận xuống đáy lòng.

Ôn Giác đoán được Giang Sấm đang làm gì, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, thản nhiên lên tiếng: “Đa tạ tướng quân.”

Bên ngoài, y luôn gọi Giang Sấm là “tướng quân”, còn khi ở trong nhà thì gọi là “phu quân” – chẳng qua là cố tình hạ thấp tư thái, dễ bề dụ dỗ mê hoặc hắn.

Kiếp trước Giang Sấm từng bóp chặt cổ tay y, giận đến đỏ cả mắt mà chất vấn từng tiếng “phu quân” kia, rốt cuộc có lần nào là thật lòng không?

Ôn Giác khi đó chỉ trầm mặc không đáp, khiến Giang Sấm giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia mà không thể tin bản thân đã thật sự bị sắc đẹp mê hoặc.

Về sau... hắn giận dữ đè y xuống phát tiết một trận, ép y phải gọi mình là “phu quân”.

Ôn Giác gọi thật, nhưng đến lượt Giang Sấm lại không dám nghe, lập tức cắn môi y, bắt y câm miệng!

Hắn sợ nếu nghe thêm nữa sẽ thật sự thần hồn điên đảo.

Nhưng hiện tại, Giang Sấm lại càng nghe càng thấy vui, bất kể là “tướng quân” hay “phu quân”.

Chỉ cần Ôn Giác không còn cái vẻ hơi thở mong manh, như sắp rời khỏi thế gian kia, hắn đều thấy vui vẻ.

Yêu nghiệt như y có mê hoặc hắn đến đâu, cùng lắm cũng chỉ vì chút thân tình này – mà Giang Sấm, lại thấy vui vì điều đó.

Bằng không, nếu những mưu tính ấy rơi vào tay kẻ khác, hối hận thì đã quá muộn.

Giang Sấm vào xe trước, mặt lạnh không nói lời nào, Ôn Giác chậm rãi lần theo màn xe, từng bước bước lên.

Mành xe buông xuống, xe ngựa lăn bánh, Giang Sấm lập tức xoay người kéo y vào lòng, rũ mắt nhỏ giọng xin lỗi.

“Vừa rồi là diễn kịch cho đám người bên cẩu hoàng đế nhìn, Chấp Ngọc ngoan, đừng giận ta.”

Ôn Giác bị hắn bất ngờ ôm lấy, chưa kịp phản ứng, nhưng vừa nghe đến hai chữ “cẩu hoàng đế” thì trong lòng chấn động, mặt nghiêm lại, vung tay đập bừa một cái lên người Giang Sấm, thấp giọng quát: “Vách có tai vách rừng có mắt! Sao lại ăn nói không chừng mực như thế!”

Giang Sấm cười cười lúng túng: “Là ta sai rồi.” Chẳng phải là vội vàng bày tỏ lập trường sao!

Ôn Giác im lặng vài giây, cẩn thận lắng nghe âm thanh xung quanh, chắc chắn không ai nghe thấy mới khẽ thở phào.

“Vì sao chàng lại...” Y muốn hỏi, nhưng lại nhận ra hiện tại không phải thời điểm thích hợp.

Giang Sấm vội vàng trấn an: “Chờ về đến phòng, đóng cửa lại rồi, em muốn hỏi gì ta cũng sẽ nói cho em, được không?”

Ôn Giác nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn ra vẻ rộng lượng: “Thôi thì thôi, nếu chuyện đó khiến chàng khó xử, ta cũng tình nguyện không biết còn hơn.”

Y cố tình nói lui trước để thăm dò, Giang Sấm nhìn thấu tâm tư nhỏ kia, liền vui vẻ đáp: “Vậy ta không nói.”

Ôn Giác: ...

Giang Sấm làm bộ như không thấy y nghẹn họng, còn cố ý chuyển đề tài: “Bên đó... còn đau không?”

Ngay cả lúc trò chuyện cũng phải vòng vèo ba vòng mới chạm đến chủ đề chính, thật sự khiến người khác tức đến bật cười.

Ôn Giác rõ ràng sững người, sau mới phản ứng được Giang Sấm đang hỏi gì – dù có là hồ ly tinh, lần này cũng không tránh khỏi đỏ mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play