Ôn Giác không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ cảm thấy ý thức dần trở lại, mở mắt ra thì trời đã tối mịt. Y ngẩn ngơ, đầu óc trống rỗng, ký ức từng mảnh vụn ào ạt ùa về khiến hốc mắt y nóng rực.
May mà một giọng nói quen thuộc vang lên, đánh tan những suy nghĩ hỗn loạn đó: “Tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
Là Bạch Uyên.
Nghe vậy, đầu óc Ôn Giác bắt đầu hơi choáng váng, đau nhức lan ra khắp nơi, cử động một chút đã khiến y thở dốc vì đau.
“Khó chịu...” Y mở miệng, phát hiện cả yết hầu cũng đau đến không nói được rõ, “Cả người... đều rất khó chịu.”
Bạch Uyên rút cây kim đang cắm trên đầu y ra, giọng lạnh lùng nói: “Khí huyết trệ, khí nghịch lưu trong người, hơn nữa thương tích chưa lành, độc tố tích tụ trong cơ thể cùng lúc bùng phát.”
“Chúc mừng ngươi, sống chẳng còn bao lâu.” Lời nói của Bạch Uyên bình thản, nhưng nghe cứ như âm dương quái khí vây lấy không gian.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT