Giang Sấm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Ôn Giác, nhớ lại khoảng thời gian sau khi hai người cãi vã căng thẳng. Khi đó, hắn cho rằng chỉ có mình là người đau khổ—bị lừa cả thân lẫn tâm, lại không thể trả thù, những năm tháng lưu lạc ở biên cảnh, sống ra sao cũng chẳng ai hay biết.
Mãi đến khi Chấp Ngọc qua đời, hắn mới dần hiểu ra, thì ra trong suốt khoảng thời gian ấy, người tự giày vò không ngừng lại không chỉ mình hắn.
“Không từng trải qua cũng là điều tốt.” Giang Sấm khẽ thở dài, “Hiện tại giữa chúng ta chỉ còn những ký ức đẹp đẽ.”
Ôn Giác gượng cười, cất giọng không mấy tự nhiên: “Nhưng ta thật sự có chút ghen tỵ với bản thân kiếp trước. Người đó cùng chàng sống bên nhau bao nhiêu năm, còn chúng ta thành thân mới hơn một năm thôi.”
Động tác trên tay Giang Sấm khựng lại, ánh mắt ẩn hiện nét đau lòng: “Nhưng kiếp trước, thời gian thật sự vui vẻ giữa chúng ta cũng chỉ có hai năm đầu. Sau khi biết rõ mục đích của em, chúng ta trở mặt, còn lại toàn là đau khổ. Mà kiếp này, chúng ta vẫn còn mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm… đến khi tóc bạc đầu!”
Nghe vậy, Ôn Giác ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt ngốc nghếch đầy si mê của Giang Sấm, khóe môi cong lên, kiên định gật đầu thật mạnh: “Được!”
Chuyện trọng sinh, trừ cảm giác kinh hãi lúc đầu, Ôn Giác cũng nhanh chóng chấp nhận rồi. Nhất là sau khi gặp được Bạch Uyên, mọi thứ dần trở nên dễ hiểu hơn, thế giới này càng thêm quỷ dị, y lại càng dễ tiếp thu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play