Trường Ninh đỡ Ôn Giác suốt đường về phòng, miệng thì không ngừng lải nhải. Giang Sấm đi theo phía sau, sắc mặt nghiêm túc, nghe Trường Ninh thao thao bất tuyệt như thể cố ý để hắn nghe thấy.

“Trong mắt ta, tướng quân đúng là kiểu người dám làm không dám nhận! Trong phòng thì trêu chọc điện hạ, ra ngoài lại giả bộ lạnh nhạt! Trên đời đâu có chuyện ăn mà không trả tiền như thế!”

“Điện hạ, sau này người cũng đừng đối tốt với hắn nữa! Trừ trưởng công chúa điện hạ, cũng chỉ có Trường Ninh này là đặt ngài trong tim!”

“Tưởng Giang tướng quân là bậc phong vân hào kiệt gì, hóa ra cũng chỉ là hai mặt ba đao, coi huynh đệ như mạng, vậy mà cứ quay đi quay lại, lần...”

Ôn Giác bất đắc dĩ ngắt lời hắn: “Trường Ninh, đừng nói tướng quân không ra thể thống như thế, còn nữa, 'hai mặt ba đao' không dùng như vậy.”

Trường Ninh gãi đầu: “Ta chữ to không biết được mấy cái, điện hạ đừng trách!”

Giang Sấm lúc này chỉ hận không thể dán mắt lên người Ôn Giác, trong đầu toàn là: Chấp Ngọc nói chuyện thật êm tai, thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng, vừa nghe là người đọc sách, cắn chữ đáng yêu như thế, lại còn nói chuyện với mình nữa, quả thực không chê vào đâu được!

Cuối cùng cũng đến nội viện, Trường Ninh vừa “ai da” một tiếng, đã bị Giang Sấm đẩy mông sang một bên, tay đỡ Ôn Giác đổi thành của Giang Sấm. Cùng lúc đó, eo Ôn Giác cũng bị một cánh tay rắn chắc quấn lấy.

Chưa kịp phản ứng, Ôn Giác đã bị Giang Sấm bế bổng lên. Hai tay y theo bản năng vòng qua cổ hắn: “Tướng quân?”

Giang Sấm không nhịn được, cúi đầu hôn nhẹ lên má y. Hắn nhạy bén nhận ra mắt y vừa rồi như lệch sang bên phải một chút, bên còn lại thì hoàn toàn không phản ứng—có phải lúc trước Trường Ninh lại lén dặm thêm thuốc?

Hắn cố kìm lại cơn xúc động muốn "yêu chiều chết người ta", ôm y sải bước vào phòng. Cửa phòng lập tức bị đóng sầm lại, suýt nữa đập trúng mặt Trường Ninh đang theo sau. Hắn tức đến giậm chân nhưng không dám lên tiếng.

Trường Ninh hậm hực đứng gác ngoài cửa, quay đầu trút giận bằng cách trừng Trần Lâm một cái rõ ràng, hỏa khí dồn hết lên người thuộc hạ vô tội, để lại Trần Lâm mặt đầy ngơ ngác.

Trong phòng, Giang Sấm đặt Ôn Giác lên ghế, mắt sáng rực đầy mong chờ: “Chờ em cả một ngày, em không biết hôm nay ta làm bao nhiêu chuyện đâu. À đúng rồi, mông còn đau không?”

Hắn thấy mặt Ôn Giác ửng đỏ như ngọc, khóe môi hơi cong lại vội vàng kéo xuống. Nhận ra mình lỡ lời quá rõ ràng, hắn hấp tấp chữa lại: “Kia... ta... đánh hơi mạnh tay, nói năng cũng...”

Ôn Giác đưa tay lần mò về phía bàn, muốn rót nước. Nhưng tay liền bị Giang Sấm chặn lại: “Muốn gì cứ nói, không cần tự mình động tay.”

Ôn Giác rút tay về, nghiêng đầu hướng về phía hắn:
“Muốn uống nước, làm phiền phu quân rót giùm ta một chén.”

Đôi mắt ấy không có ánh sáng, rõ ràng không thấy hắn, vậy mà lời nói lại khiến Giang Sấm không khỏi khẩn trương.

Hắn lập tức rót nước đưa tới: “Đã gọi ta là phu quân rồi, còn khách sáo thế làm gì?”

Ôn Giác cẩn thận đưa ly lên môi, uống cạn một hơi. Y chưa thấy đủ, lại đưa ly ra. Giang Sấm rót thêm cho y lần nữa, thấy y uống liền ba ly, mới chịu đặt ly trà xuống.

“Sao vậy? Trưởng công chúa không cho em uống nước sao?” Giang Sấm vừa hỏi vừa lấy khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng y.

Ôn Giác ngượng ngùng lắc đầu: “Không phải, hoàng tỷ chỉ lo ta yếu, nên sai thái y canh chừng uống thuốc. Thuốc... hơi đắng.”

Loại thuốc đó đắng đến cùng cực không nói, Hoàng tỷ còn dặn người không được cho y uống lấy một chén nước. Đây rõ ràng là có ý phạt y. Y cắn răng nuốt đắng một đường về đến đây, thật sự là khổ mà không biết than với ai.

“Đắng sao?” Giang Sấm ánh mắt dừng lại nơi cánh môi bị thấm ướt của Ôn Giác, cúi người, đồng thời đỡ lấy gáy y, “Vậy để phu quân chia bớt cho, sẽ không còn đắng nữa.”

Môi Giang Sấm áp thẳng lên môi Ôn Giác vừa được nước làm ướt, mạnh mẽ cắn lấy môi dưới y, buộc y hé miệng, rồi tận tình cuốn đi hết thảy cái gọi là “đắng” kia.

Ôn Giác bị hành động đột ngột này làm giật mình, theo bản năng chống tay lên ngực Giang Sấm. Nhưng rồi dần dần, tay kia lại siết lấy vạt áo đối phương, không còn đẩy ra nữa, trái lại còn vụng về đón nhận, chấp nhận nụ hôn ấy.

Chỉ là vẫn hơi cau mày, chưa quen với sự thân mật này, cố gắng bỏ qua nhịp tim đang đập ngày một hỗn loạn.

Ôn Giác cũng không rõ sao mình lại rơi vào lòng hắn như thế, chỉ biết rằng Giang Sấm hình như rất thích ôm mình, mà cũng thật ngoài ý muốn, thích chính mình.

Điều đó khiến Ôn Giác có phần không tiêu hóa nổi, nhưng trong lòng lại có một niềm vui len lén, không nói thành lời.

Giang Sấm không biết y đang nghĩ gì, chỉ nhìn thấy môi Ôn Giác bị mình cắn hơi sưng, tay áo bị mình chạm vào làm nhăn nhúm, trong lòng bỗng thấy áy náy.

Nào ngờ Ôn Giác lại giơ tay sờ sờ môi, còn khẽ liếm một chút, rồi ngẩng đầu hỏi: “Phu quân có thể nhìn giúp ta một chút, môi ta... có phải bị chàng ... hút đến sưng rồi không?”

Hút...

Em ấy... cũng thật biết dùng từ.

Giang Sấm nghẹn lời: “...Khỉ thật!”

Ôn Giác ra vẻ không hiểu: “Hửm?”

Giang Sấm cố dằn lại xao động, khớp ngón tay chạm nhẹ mũi y, thấp giọng nói: “Cố ý trêu ta đúng không?”

Nói xong liền buông y ra, đứng dậy đi đến chỗ khác trong phòng.Không trông thấy, nhưng sau lưng hắn, Ôn Giác khẽ sờ mũi mình, vành tai đỏ hồng, lại buông tay xuống, gương mặt có chút ngơ ngác.

Giang Sấm bày ra trên bàn đủ thứ vật liệu làm chuông gió mua từ chợ, giống như dâng bảo vật cho người yêu, để Ôn Giác tùy ý chọn lựa.

“Em không thể cùng ta dạo chợ, ta cũng không biết em thích âm thanh thế nào, nên dứt khoát mua hết về. Như vậy em nghe thử, chúng ta có thể treo cái em thích bên giường!”

“Cái này là chuông gió làm từ vỏ sò.” Giang Sấm lắc lắc, tiếng va chạm trong trẻo vang lên.

“Cái này có mảnh sứ.”

“Cả trúc phiến nữa!”

Cuối cùng Ôn Giác chọn trúc phiến. Y kề trúc phiến lên mũi, còn ngửi được mùi hương nhè nhẹ, “Mùi trúc dễ chịu, treo trong phòng cũng có thể an thần.”

“Được! Nghe em!” Giang Sấm lập tức treo chuông gió bằng trúc phiến lên đầu giường, ngay bên cạnh chuôi bảo kiếm có khảm ngọc, rồi còn thêm vào một chuỗi ngọc trắng như dương chi, sáng trong dịu dàng.

Treo xong, hắn nắm lấy tay Ôn Giác, dắt từng bước đến mép giường, đưa tay y chạm vào vị trí chuông gió, “Đây là mép giường, đây là đầu giường. Này, có tua ngọc, em kéo thử, nghe âm thanh này.”

Ôn Giác khẽ vung tay, tiếng trúc phiến va vào nhau vang lên, âm thanh thật êm tai.

Giang Sấm cười nói: “Sau này, cứ nghe thấy chuông gió kêu, ta sẽ biết là em đang tìm ta, là em đang nhớ ta, muốn nghe ta nói chuyện. Có phải vậy không?”

Ôn Giác dừng một chút, khóe môi nhếch lên không kiềm được. Thật khó tin được, đây là ngày đầu tiên sau khi thành thân, lại dịu dàng thắm thiết đến vậy. Là điều mà Ôn Giác chưa từng dám mơ tưởng.

Giang Sấm thật sự rất biết dỗ người, mỗi việc hắn làm đều chân thành tha thiết, khiến Ôn Giác chỉ có thể âm thầm nhắc mình – phải tỉnh táo, đừng để lún quá sâu.

Ôn Giác lại lắc nhẹ trúc phiến một lần nữa, nghe tiếng chuông gió vang lên: “Chuông gió, vốn là để theo gió mà động, nay lại treo trong phòng, tùy lòng ta mà reo vang. Phu quân, e là sau này sẽ làm phiền tai chàng không ít rồi.”

Nghe y quanh co khéo léo mà khoe khoang, Giang Sấm chỉ cảm thấy – cái người này, lải nhải gì thế... đáng yêu đến muốn hôn chết cho rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play