Trong phòng quấn quýt một lúc, Ôn Giác rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, dựa vào người Giang Sấm mà ngủ thiếp đi.
Đêm qua là đêm tân hôn, lăn lộn một đêm đến rã rời, sáng sớm lại phải dậy sớm vào cung, xoay như chong chóng cả một ngày. Lúc này thả lỏng được một chút, cơn buồn ngủ liền như thủy triều ập tới.
Biết y yêu sạch sẽ, Giang Sấm tay chân nhẹ nhàng cởi áo ngoài bẩn của cả hai, chỉ để lại trung y, sau đó lại bò lên giường, ôm lấy y.
Hắn động tác hơi mạnh, Ôn Giác nhíu mày, giấc ngủ không yên, Giang Sấm vội vàng vỗ nhẹ lưng y dỗ dành: “Chấp Ngọc ngoan, ngủ ngoan đi, phu quân ở đây.”
Không biết mơ thấy gì, Ôn Giác khẽ lẩm bẩm: “Hoàng tỷ... đừng khóc...”
Giang Sấm nhéo nhẹ mũi y nửa thật nửa trêu: “Đồ không có lương tâm, trong mộng cũng dám không có ta?”
Hai người cứ thế ôm nhau ngủ say, mọi thứ đều êm đềm đến lạ. Nếu có thể, Giang Sấm thật muốn cứ mãi như vậy ôm lấy y.
Ôn Giác tỉnh lại thì trời đã về khuya, tướng quân phủ yên tĩnh không một tiếng động, y lơ mơ cử động cánh tay.
Vô tình chạm phải dải tua ngọc treo ở đầu giường, chuông gió bằng trúc khẽ vang lên, lúc này mới chợt nhớ ra: y không còn ở trong hoàng cung, hiện tại đã là người của tướng quân phủ. Dưới thân là giường mềm, hình như còn phảng phất hơi thở của người khác.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play