Lúc này, tướng quân phủ có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Mấy gia phó qua lại quét dọn khắp sân, ven đường thì gom sạch những viên đá nhỏ, bậc thềm cũng thay lớp sạn cũ bằng đất nện lại cho bằng phẳng.
Những con đường lát đá cuội đều bị dỡ bỏ, thay bằng phiến đá sạch sẽ, bên hồ nước còn phải gia cố thêm lan can.
Hễ trong phủ có chỗ nào không bằng phẳng, Giang Sấm đều sai người sửa lại cho bằng được.
Tuy bình thường hắn không thích phô trương hay tiêu xài lãng phí, lại quanh năm đóng quân ngoài kinh thành, nhưng người mà Ôn Giác mang từ trong cung tới đều chẳng ai quen làm việc nặng, chỉ biết hầu hạ chủ tử, đến khi phải đụng tay vào việc thì còn không bằng Giang Sấm.
Cả tướng quân phủ, kể cả quản gia, đầu bếp, nha hoàn và tôi tớ, cộng lại chưa đến hai mươi người, hiệu suất làm việc lại quá thấp.
Thế là sau khi trở về từ chợ, Giang Sấm liền xắn tay áo lên, kéo theo thân binh Trần Lâm cùng nhau bắt tay vào làm việc, khiến bọn tôi tớ hoảng hồn, rối rít cúi đầu xin lỗi, nói rằng tướng quân đang khiến họ “đội nón ra đi” đến nơi.
Trở về kinh thành đúng là có cái dở của nó — Giang Sấm đã quen tùy ý trong quân doanh, sao chịu được cảnh người trong phủ động một tí là bày vẻ phô trương?
Hắn chẳng thèm để ý lời xin lỗi của bọn họ, cứ thế làm việc, quản gia nhìn thấy cũng lập tức giục họ mau chóng bắt tay vào, nếu làm trễ canh giờ, e là tội còn lớn hơn.
Từ lúc Giang Sấm bắt tay vào làm, cả tướng quân phủ chẳng còn phân biệt nổi chủ tớ, thậm chí chủ nhân còn chăm làm hơn cả người hầu.
Nhưng càng làm, trong lòng Giang Sấm lại càng cảm thấy chua xót — một phủ tướng quân “nguy cơ tứ phía” thế này, Chấp Ngọc đời trước đã sống thế nào?
Không chừng là ngày nào cũng sống trong lo sợ, phải gồng mình ứng phó với chính hắn...
Khi đến sân trước, Giang Sấm không khỏi nhíu mày. Chỉ thấy bên đường chất đầy các chậu hoa cỏ, hương thơm hỗn tạp.
Với người bình thường thì mùi hương ấy không đến nỗi khó chịu, nghe lâu rồi cũng quen, nhưng Ôn Giác thì khác. Giang Sấm biết y có khứu giác nhạy hơn người thường, hơn nữa lại không nhìn thấy, càng phụ thuộc vào khứu giác, thính giác và xúc giác.
Mấy mùi hương hỗn độn kia, với y mà nói, chính là sự phiền nhiễu dư thừa và khó chịu.
Nghĩ đến đây, Giang Sấm lập tức gọi quản gia đến, bảo ông ta nhanh chóng sai người dọn sạch những thứ hoa cỏ đó.
Quản gia vâng lời, lập tức cho dừng hết mọi việc khác, ưu tiên dọn sạch chậu hoa trước tiên.
Đã đến sau giờ ngọ, cơm trưa cũng qua lâu rồi, mà Ôn Giác vẫn chưa quay về. Giang Sấm vừa làm việc vừa ngóng nhìn xung quanh, chẳng khác gì người ngóng trông người thân từ chiến trường trở về.
Chưa đợi được Ôn Giác, lại đợi được một trận cãi vã.
Một giọng nữ kiều mị the thé vang lên: “Là ai dám động vào hoa của ta? Ai cho phép?”
Quản gia tướng quân phủ lập tức bước lên, cúi người cung kính: “Tô cô nương, đây là tướng quân phân phó. Nói rằng Ngũ hoàng tử điện hạ không thích những loại hoa cỏ mùi vị hỗn tạp này. Nếu không phải có lệnh của ngài ấy, chúng tôi dù có gan trời cũng không dám động đến hoa của cô.”
Vị được gọi là “Tô cô nương” ấy ăn mặc thanh nhã, không quá lòe loẹt nhưng lại tinh xảo, khuôn mặt thanh tú dễ nhìn, một thân áo trắng phiêu dật, tiếc là nét giận dữ trên mặt đã phá hỏng khí chất vốn dĩ nhẹ nhàng của nàng.
Nàng nhìn quản gia bằng ánh mắt sắc lẻm, giọng gay gắt: “Lớn gan thật đấy! Còn dám nói dối! Tướng quân xưa nay có thèm để tâm mấy chuyện lặt vặt này đâu?”
Quản gia khổ sở không thôi: “Tiểu nhân nào dám dối gạt, nếu Tô cô nương không tin, xin cứ đi hỏi tướng quân.”
Tô Chỉ vừa định nổi giận thêm, lại như nghĩ đến điều gì đó, liền tiến lên một bước, đè thấp giọng hỏi: “Có phải là cái kẻ Ngũ hoàng tử được tướng quân đích thân cưới vào kia ra lệnh không?”
Nói rồi, nàng đảo mắt nhìn một vòng những người đang bận rộn trong sân, sắc mặt càng thêm âm trầm.
“Vừa mới gả vào ngày thứ hai mà đã dám giở trò bày uy? Trước không phô trương, sau cũng không, giờ vừa bước chân vào cửa là đòi hưng sư động chúng!”
Quản gia cẩn trọng khuyên: “Tô cô nương, xin nói lời cẩn thận...”
Tô Chỉ trừng mắt liếc ông ta một cái: “Ngươi cũng thật là nhát gan, thế mà lại sợ hắn? Ai chẳng biết hắn không được sủng trong cung? Tướng quân thì rõ là chán ghét hắn, chờ tướng quân rời phủ, chẳng phải trong phủ này sẽ do ta và cô mẫu định đoạt sao?”
Quản gia định nói lại thôi. Giang Sấm vốn khó đoán tâm tư, nên lúc này ông ta cũng không dám manh động. Dù sao thì khi tướng quân không ở phủ, người có thân phận cao nhất trong phủ này ngoài Trần phu nhân ra, chỉ còn Tô cô nương.
Dưới tàng cây hồng, dải lụa đỏ tung bay theo gió, đập vào mặt Tô Chỉ, nàng liền túm lấy, tiện tay ném vào mặt quản gia, ánh mắt lộ rõ khinh thường:
“Thật đáng thương cho tướng quân, bị ép cưới một kẻ mình chán ghét, cái hôn sự này làm chẳng khác nào lo chuyện tang lễ!”
Những lời ấy, Giang Sấm đứng bên ngoài nghe rõ mồn một. Khuôn mặt lập tức sầm xuống, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn họ.
Tô Chỉ vẫn chưa hay biết, còn vênh váo nói tiếp:
“Hôm nay phải trồng lại hoa cho ta cho bằng được! Không thì... cứ chờ mà ăn đòn đi!”
Quản gia sốt ruột đến mức phải lên tiếng gấp: “Tô cô nương, này... này hoa đúng là do tướng quân tự mình nhổ xuống. Tiểu nhân đã mang chúng trở lại vườn, cô nương xem thử được không?”
Tô Chỉ vung chân đá vào vai quản gia, giọng sắc bén: “Đồ chó, vậy thì ngươi cứ việc đi nói với tướng quân, rằng mấy bông hoa này đối với ta vô cùng quan trọng! Ta cũng không tin, vì một kẻ mù mà hắn dám bôi mặt ta!”
Một giọng trầm thấp vang lên, như sấm giáng bên tai: “Là thứ gì cho ngươi cái tự tin, khiến ngươi nghĩ trong lòng ta, ngươi còn quan trọng hơn Ngũ hoàng tử?”
Giang Sấm mặt mày âm trầm, cất tiếng lạnh lùng.
Quản gia như thấy cứu tinh, thiếu điều rơi lệ: “Tướng quân!”
Tô Chỉ quay đầu lại thấy Giang Sấm, lập tức thu chân, vẻ mặt vui mừng chạy tới đón, nhưng vẫn cố giữ nét điềm tĩnh:
“Tướng quân, không phải ta có ý đó... chỉ là huynh quanh năm chinh chiến, bị thương là chuyện thường. Ta trồng những bông hoa này để làm thuốc, sao có thể vì Ngũ hoàng tử mà đập nát tâm huyết của ta được?”
Nói tới đây, Tô Chỉ còn chau mày, nhắc tới Ngũ hoàng tử bằng giọng đầy chán ghét.
Giang Sấm mặt không cảm xúc nhìn nàng, trong lòng hiện lên hình ảnh nữ tử này năm xưa.
Hồi mấy năm trước, lúc ấy hắn bị địch truy sát, rơi xuống nước. Là Tô Chỉ nhặt được và cứu chữa, coi như giữ lại mạng sống cho hắn. Giang Sấm tạ ơn nàng bằng vàng bạc châu báu, nhưng nàng không nhận.
Nàng lại lấy ân cứu mạng làm lý do, nhất quyết theo bên hắn, nói rằng mạng hắn là do nàng cứu, nàng phải giữ gìn cho tốt.
Giang Sấm muốn báo ân, liền để nàng ở lại. Khi trở về kinh, nàng cũng đòi theo, hắn không tiện từ chối, nhưng cũng chẳng muốn quản nhiều.
Nàng muốn gì, hắn bảo hạ nhân đưa cho, miễn sao đừng quấy nhiễu hắn là được.
Kết quả, cô mẫu thấy hắn dẫn theo một nữ tử trở về, thì vui mừng hớn hở, cứ tưởng hắn đã thông suốt, liền âm thầm tác hợp cho hai người.
Cứ thế, Tô Chỉ ở lại trong phủ. Dù hắn lên chiến trường, nàng cũng không còn đi theo nữa.
Giang Sấm nhớ lại chuyện vừa nãy, mới phát hiện nữ nhân này lại dám tự xưng là chủ mẫu trong phủ, phần nhiều là do cô mẫu cố ý bày ra.
Nghĩ tới đây, dạ dày hắn cuồn cuộn từng hồi, nhất là nhớ kiếp trước nàng đã từng chia rẽ hắn và Chấp Ngọc, lại còn thành công.
Tô Chỉ thấy hắn im lặng, có phần khó hiểu: “Tướng quân?”
Giang Sấm nhíu mày, ánh mắt chán ghét không chút giấu giếm, ánh nhìn ấy khiến Tô Chỉ vừa kinh sợ vừa tủi thân, không hiểu vì sao.
Giang Sấm nói: “Hủy thì hủy. Bên cạnh ta có không ít đại phu, chưa đến lượt Tô cô nương phải bận tâm.”
Nghe vậy, quản gia như trút được gánh nặng, lập tức đứng dậy, lưng thẳng tắp, thần thái sáng sủa, đến cả chỗ bị đá trên vai cũng không còn đau nữa.
Trong lòng âm thầm thở phào — may mà mình kiên định không chịu khuất phục, nếu lúc nãy mà bị Tô cô nương hăm dọa ép buộc, đến lúc bị tướng quân phát hiện lại thành ra phản bội, thì đời hắn coi như xong.
Tô Chỉ mở to mắt, không thể tin được — Giang Sấm tuy bình thường lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ đối xử với nàng cay nghiệt như vậy, lại càng không nói năng vô tình như thế.
Nàng siết chặt lòng bàn tay, bị bẽ mặt ngay trước mặt hạ nhân, cảm giác vô cùng nhục nhã.
Giang Sấm quay sang quản gia, lạnh giọng ra lệnh: “Đưa Tô cô nương về phòng. Về sau, nếu không có việc gì thì đừng ra ngoài.”
Hắn vừa đi vừa nghĩ cách xử lý nàng sao cho êm thấm — tuyệt đối không thể để nàng đến gần Chấp Ngọc thêm lần nào nữa. Tốt nhất là sớm tiễn nàng đi thật xa, tránh để lại hậu họa.
Ân cứu mạng nên báo đáp, nhưng không phải là để nàng dựa vào đó mà tác oai tác phúc trong phủ.
Quản gia cúi đầu: “Dạ! Tô cô nương, mời đi theo!”
Tô Chỉ đứng yên không động đậy, mắt gắt gao nhìn Giang Sấm: “Chẳng lẽ tướng quân quên đau rồi? Nếu không có ta cứu, e là...”
Quản gia vội vàng ngắt lời: “Tô cô nương, bên này xin mời!”
Trong viện, bọn tôi tớ ra vẻ bận rộn, nhưng tai thì đã sớm vểnh lên nghe hết mọi chuyện, ai nấy liếc nhìn nhau, lòng thầm cảm thán:
Xem ra, dù tướng quân không ưa Ngũ hoàng tử, nhưng vẫn kính trọng hoàng gia, đến cả Tô cô nương cũng không thể làm càn được!
Lại nghe thấy Giang Sấm trầm giọng nói: “Ân cứu mạng, ta dĩ nhiên không quên. Cho nên ta mới ban ngươi cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý. Nhưng ngươi chỉ là khách trong phủ ta, không phải chủ nhân.Ngươi nên biết rõ thân phận của mình!”
Lời này đánh nát uy vọng nhiều năm của Tô Chỉ trong phủ, cũng xé toạc lớp mặt nạ giả dối nàng cố xây dựng bấy lâu.
Tô Chỉ giận đến toàn thân run rẩy, đang muốn mở miệng phản bác, chợt có một người nhanh chân chạy đến — là Trần Lâm, trợ thủ đắc lực của Giang Sấm.
Trần Lâm nói: “Tướng quân, xe ngựa của Ngũ hoàng tử đã đến trước phủ rồi!”
Sắc mặt âm trầm của Giang Sấm lập tức biến thành vui mừng, ánh mắt dịu dàng chờ đợi, xoay người chạy về phía cổng như bay.
Dáng vẻ này, Tô Chỉ chưa từng thấy bao giờ.
Nàng đứng sững tại chỗ, trong đầu chỉ còn quanh quẩn thần sắc khi nãy của Giang Sấm.
Quản gia cứ tưởng nàng còn đang quật cường không chịu rời đi, liền mất kiên nhẫn khuyên nhủ: “Tô cô nương, nếu cô còn cứng đầu ở lại đây, e chỉ khiến đám hạ nhân chê cười thôi.”
Dù sao thì, những lời nên nghe không nên nghe, bọn hạ nhân cũng đã nghe sạch cả rồi.
Tô Chỉ hoàn hồn, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào, xoay người bước nhanh rời đi.
Cổng phủ, Ôn Giác vừa định được Trường Ninh đỡ xuống xe, thì bị Giang Sấm vòng tay ôm ngang eo bế xuống, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp đầy quan tâm: “Có mệt không?”
Ôn Giác ngẩn ra, còn chưa kịp trả lời, đã thấy Giang Sấm lập tức buông tay tránh ra xa, lạnh giọng ra lệnh: “Phiền toái.”
Ôn Giác luống cuống giơ tay, không lần ra phương hướng, Trường Ninh vội vàng đỡ lấy tay y, giận dữ trừng mắt nhìn Giang Sấm.
Không ngờ Giang Sấm vẫn còn đang tự trách bản thân — vừa ra ngoài chưa được bao lâu, mà đã không kiềm chế được rồi...
Cẩu hoàng đế, sao còn chưa chịu băng hà chứ?!