Đường đến Quan Sư cung, y rất quen thuộc, quen đến mức không cần Trường Ninh dìu dắt.
Bởi vì nơi đó từng là cung điện mà mẫu phi y ở khi còn sống. Sau khi mẫu phi qua đời, cung điện này dần dần bị bỏ hoang, trở nên lạnh lẽo tiêu điều.
Mãi cho đến mấy năm trước, hoàng tỷ cậu xin phụ hoàng trùng tu lại nơi này, để mỗi khi qua đêm trong cung có chỗ nghỉ ngơi.
Quan Sư cung không thuộc hậu cung, cách Dưỡng Tâm điện cũng rất gần. Những năm qua không phi tử nào có thể ở lại nơi ấy, cũng chỉ có Thần Dư công chúa mới được.
Để có thể một lần nữa trở lại nơi ở của mẫu phi, Ôn Giác biết hoàng tỷ đã phải bỏ ra rất nhiều công sức và tâm huyết.
Dù sao thì mấy năm trước, tòa cung điện này trong lòng phụ hoàng vẫn là một nỗi đau chưa lành.
Trường Ninh vẫn không yên tâm để y đi một mình, cố chấp muốn đỡ y, nhưng lại bị y từ chối.
“Để ta đi một mình, không cần gậy, cũng đừng đỡ ta.” — Như thể vẫn chưa mù hẳn, vẫn còn giống một người bình thường...
Trường Ninh đành chịu, chỉ có thể bước theo sát phía sau. Hắn thấy Ôn Giác ngửa đầu, dùng ánh sáng để cảm nhận phương hướng. Thế giới của y tuy không hoàn toàn tối đen, vẫn còn có thể mơ hồ nhìn thấy chút ánh sáng, nhưng cực kỳ yếu ớt.
Đi được một đoạn, y suýt vấp phải một viên đá, may có Trường Ninh ở cạnh, nếu không thì đã ngã rồi.
Trường Ninh có phần giận: “Điện hạ thật là! Hay là để tiểu nhân đỡ ngài đi thôi, nhỡ đâu té ngã thì làm sao bây giờ?”
Ôn Giác cũng không từ chối nữa, bất đắc dĩ thở dài: “Không có gậy chống, đúng là không tiện gì cả.”
Trường Ninh lại nói: “Điện hạ trông có vẻ vui lắm, hiếm khi thấy ngài có dáng vẻ như một tiểu hài tử. Chẳng lẽ vừa diện thánh có chuyện vui sao?”
Chuyện vui thì đúng là có, nhưng điều khiến Ôn Giác cảm thấy vui nhất lại không phải vì điều đó... mà là vì một người nào đó...
Vừa đến Quan Sư cung, cung nữ lớn bên cạnh Thần Dư công chúa đã ra đón: “Công chúa điện hạ tâm trạng không tốt, hôm qua từ tiệc cưới ở phủ Tướng quân về đã như vậy rồi. Mong ngũ điện hạ khuyên nhủ giúp, kẻo công chúa buồn giận mà tổn hại thân thể.”
Ôn Giác dĩ nhiên hiểu hoàng tỷ mình đang giận chuyện gì, có chút áy náy nói: “Làm các người vì ta mà bị bó buộc, thật ngại quá.”
Cung nữ lắc đầu: “Công chúa điện hạ không phải người giận cá chém thớt, chỉ là nô tỳ lo cho thân thể người mà thôi.”
Ôn Giác khẽ gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc.
Cung nữ lặng lẽ liếc nhìn y thêm vài lần, làn da trắng như ngọc, ánh sáng dịu nhẹ ẩn hiện trên khuôn mặt, tiếc là đôi mắt kia đã mất đi thần thái, khiến người ta không khỏi thở dài trong lòng.
“Trưởng công chúa, ngũ điện hạ đã đến.”
Ôn Diễm ngồi ở vị trí chủ vị trong điện, không biểu cảm liếc nhìn Ôn Giác một cái. Nàng đã gỡ trâm ngọc trên đầu, đặt sang một bên, chỉ còn để tóc xõa đơn giản.
Chỉ một ánh nhìn thoáng qua ấy, nhưng vừa liếc thấy Trường Ninh đứng cạnh Ôn Giác, liền khiến Trường Ninh chân run lập cập, vội vàng cúi người: “Tiểu nhân tham kiến đại trưởng công chúa.”
Hành lễ xong, hắn đỡ Ôn Giác ngồi xuống đối diện Ôn Diễm.
Ôn Giác khẽ gọi: “Hoàng tỷ...”
Ôn Diễm không kiên nhẫn xoa huyệt Thái Dương, lạnh lùng nói: “Câm miệng, bây giờ ta không muốn nghe đệ nói chuyện.”
Ôn Giác xấu hổ cúi đầu, trong lòng có chút ủy khuất:
“Hoàng tỷ...”
Ôn Diễm vẫn lạnh lùng: “Làm nũng cũng vô ích. Người đâu, gọi Lý thái y vào.”
“Dạ!”
Trong điện nhất thời lặng ngắt như tờ, Ôn Giác chỉ nghe được tiếng lật sách của Ôn Diễm, không biết tỷ ấy đang xem gì, tóm lại là chẳng thèm để ý đến y, khiến y đứng một bên chán đến phát ngốc.
Lý thái y đã sớm chờ sẵn bên ngoài, sau khi hành lễ với hai người thì bắt đầu bắt mạch cho Ôn Giác.
Ôn Giác bị ép ngồi đó, trong lòng bất an thấp thỏm, chỉ tiếc là lúc này đang ở ngay trước mắt hoàng tỷ, nên không thể giở trò lén lút.
Lý thái y càng bắt mạch càng nhíu mày. Trong điện toàn là người thân tín của Ôn Diễm, ông cũng chẳng vòng vo, trực tiếp mở miệng nói:
“Thân thể ngũ điện hạ đúng là đã mệt đến mức quá sức rồi!”
Sắc mặt Ôn Diễm nghiêm lại, nàng đặt mạnh quyển sách trong tay xuống bàn: “Sao lại thế? Hơn một tháng trước ông đâu có nói vậy với bản cung!”
Lý thái y khom người đáp: “Dạ, lúc đó thân thể ngũ điện hạ tuy còn yếu, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát, chỉ cần từ từ tĩnh dưỡng, đừng để quá sức là được. Nhưng hiện tại… giống như bị rút cạn khí lực, mạch tượng hỗn loạn, phù phiếm yếu ớt.”
“Bề ngoài nhìn ngũ điện hạ có vẻ không khác thường gì, nhưng nội thể thực ra đã suy kiệt. Nếu cứ tiếp tục thế này, không nghỉ ngơi cho tốt, e rằng ngày mai sẽ phát bệnh.”
Ánh mắt Ôn Diễm lạnh lẽo liếc sang Ôn Giác – rõ ràng chột dạ, đang cố né tránh tầm nhìn, nàng nén giận, trầm giọng hỏi: “Sao lại ra nông nỗi này?”
Lý thái y ấp úng đáp: “Có lẽ là… hôm qua mệt quá mà không nghỉ ngơi đủ. Nhưng hẳn đã uống thuốc, nếu không với nền tảng thân thể của ngũ điện hạ, sợ là đã chẳng đủ sức vào cung tạ ân.”
“Thần sẽ kê thêm thuốc, uống trong ba ngày, sau đó nghỉ ngơi cẩn thận, đừng để mệt nữa, sẽ không có gì đáng ngại.”
Tiễn Lý thái y xong, Ôn Giác vừa định mở miệng, đã bị Ôn Diễm trừng một cái, nghẹn lời nuốt xuống.
Ôn Diễm quay sang nhìn Trường Ninh: “Ngươi nói đi, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì, không được giấu một chữ!”
Trường Ninh căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh, nào dám giấu giếm điều gì?
Y liền kể hết sạch mọi chuyện từ đầu đến cuối: nào là ngũ điện hạ tự hạ dược, rồi bị người ta lăn lộn suốt cả đêm, lăn đến mức nào? Thậm chí còn chưa chợp mắt được hai canh giờ… Mọi việc nhỏ nhặt đều khai sạch không sót một chi tiết.
Sắc mặt Ôn Diễm càng nghe càng đen, phất tay cho toàn bộ cung nhân, bao gồm cả Trường Ninh lui ra.
Chờ trong điện chỉ còn lại hai người, nàng mới nghiến răng nghiến lợi mở miệng:
“Ôn Chấp Ngọc! Đệ đúng là tính toán giỏi lắm! Việc gì cũng làm mà chẳng cần hỏi qua ta một tiếng. Ta có phải nên khen đệ một câu: mưu lược hơn người, hành sự quả quyết không?”
Nếu Giang Sấm ở đây, nhất định sẽ không nhận ra tiểu hồ ly khôn khéo này từng khiến hắn bị quay như chong chóng, giờ đứng trước mặt hoàng tỷ lại biết rụt đầu, ngoan ngoãn như mèo.
Ôn Giác cảm nhận được ánh mắt của hoàng tỷ như lửa đốt thiêu trên người mình, nóng rực giận dữ, y cúi đầu, giọng lí nhí: “Hoàng tỷ…”
Ôn Diễm nhíu mày: “Ta nói rồi, làm nũng vô dụng.”
Ôn Giác oan ức: “Đệ không có…”
Ôn Diễm nghiêm giọng quát: “Đệ muốn chọc ta tức chết à? Không màng đến an nguy của bản thân, hành sự liều lĩnh như vậy, vì sao không bàn trước với ta một tiếng?”
Ôn Giác đáp: “Tỷ sẽ không đồng ý.”
“Thì ra đệ cũng biết ta sẽ không đồng ý à?” Ôn Diễm cười lạnh, “Hôn sự thì tiền trảm hậu tấu còn chưa tính, giờ đến việc hạ dược tự chuốc khổ mình cũng làm được. Ôn Chấp Ngọc, đệ đúng là có bản lĩnh!”
Ôn Giác ngoan ngoãn cúi đầu chịu mắng, khẽ nói: “Hoàng tỷ, đệ biết sai rồi, sau này sẽ không dám nữa, ta hứa!”
“Lời hứa của đệ giờ chẳng còn đáng một xu.” Ôn Diễm hít một hơi thật sâu để không bị tức đến ngất đi.
“Một lần rồi lại hai lần, deu bây giờ càng lúc càng có chủ kiến, chẳng chịu nghe ta, làm gì cũng giấu ta!”
Nàng nói đến đây, thanh âm bắt đầu run rẩy, không kiềm chế được mà vỗ mạnh xuống bàn: “Ta đã vì đệ mà bồi cả một đời, chẳng lẽ sau này đến cái mạng đệ cũng muốn đem ra cược cho ta sao?!”
Ôn Giác vội vàng ngẩng đầu, tay luống cuống muốn nắm lấy tay nàng để an ủi: “Hoàng tỷ, đệ chưa bao giờ nghĩ vậy...”
Ôn Diễm giận đến lui hẳn một bước, không để y chạm vào: “Chấp Ngọc, đệ là người thân quan trọng nhất với ta, không ai có thể thay thế. Nếu đệ cứ lấy bản thân mình làm cái giá để giúp ta, thì đó không phải là giúp ta, mà là đang làm tổn thương ta!”
Ôn Giác chưa từng thấy hoàng tỷ nghẹn ngào như thế, lòng cũng rối loạn: “Đệ có chừng mực… sẽ không để bản thân xảy ra chuyện lớn, hoàng tỷ…”
Ôn Diễm tức giận mắng: “Đệ hiểu cái quỷ gì là chừng mực!”
Một vị đại trưởng công chúa cao quý như nàng, lại bị ép phải nói ra những lời thô tục như thế.
Không để Ôn Giác kịp thanh minh, Ôn Diễm phẩy tay áo bỏ đi, trước khi đi còn sai người canh chừng kỹ, ép y uống thuốc rồi đưa về.
Nàng chỉ để lại một câu:
“Nếu đệ còn dám đem thân thể mình ra làm tiền đặt cược, thì ta sẽ ghi hết mọi món nợ này lên đầu Giang Sấm, sau này từng món một tính cho rõ ràng!”
Bởi vì nàng biết, Ôn Giác để tâm nhất là sống chết của Giang Sấm. Đó là thứ hiếm hoi mà nàng có thể dùng để răn đe đệ đệ mình.