Đêm xuống, giữa cơn mộng mị mơ màng, Ôn Giác bất giác siết chặt tay Giang Sấm, lực đạo càng lúc càng lớn. Hai mắt nhắm nghiền, đầu mày cau chặt, sắc mặt vừa như đau đớn vừa như bi thương.
Nhưng cho dù có đau đớn đến đâu, y cũng không thể vùng thoát khỏi cơn bóng đè kia. Cả người nặng trịch như mang ngàn cân, chân tay mềm nhũn không chút sức lực, hai chân đạp mãi cũng chẳng chạm được thứ gì, chỉ có thể trôi dạt trong cơn mê, mãi vẫn chưa tỉnh lại.
Trong giấc mộng ấy, y vẫn bị mù, nhưng lại đồng thời có được một loại “thị giác” khác – mơ hồ thấy chính mình đang đứng trước cửa phủ tướng quân, như thể hai “bản thân” cùng lúc tồn tại và giao nhau trong mộng cảnh.
Một bản thể “có thể thấy”, đôi mắt dần dần nhìn rõ vạn vật, như một người đứng ngoài quan sát chính mình;
Một bản thể “mù lòa”, vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, trước cửa phủ tướng quân, lắng nghe tiếng bước chân người qua lại, tiếng trò chuyện, tiếng lá thu rơi xào xạc trong gió, tiếng gia nhân quét dọn. Trong lòng hỗn loạn, buồn bã không sao nói rõ.
Lúc này, Trường Ninh xuất hiện từ phía sau, bước đến gần, khoác áo choàng lên người y, kéo mũ choàng trùm kín đầu, cẩn thận buộc dây áo.
Ôn Giác nghe thấy chính mình lên tiếng, giọng khàn đặc khó nghe: “Hắn… đã ra khỏi thành rồi sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT