“Ai da, khóc đến mức đôi mắt cũng sưng thành quả hạch đào rồi kia kìa.” Giang Sấm dùng khăn nhẹ lau nước mắt cho y, giọng dỗ dành chẳng khác gì đang vỗ về một tiểu hài tử.
Ôn Giác khó khăn lắm mới nín được, nhưng Giang Sấm vừa cất lời, lòng lại chua xót đến không chịu được, chỉ muốn khóc nữa, hàng lệ mới liền lặng lẽ trượt xuống.
Giang Sấm bị dọa đến cuống cuồng, vội vàng dùng khăn đón lấy, giọng dỗ dành hết mực dịu dàng: “Là ta sai rồi, là ta sai! Không sưng, Tiểu Ngọc của ta thật sự rất đẹp mà!”
Chỉ là mấy lời gạt người, Ôn Giác hai mắt quả thật sưng lên, nhưng gương mặt nhỏ nhắn kia vì uất ức mà nhăn lại, má đỏ hồng, chóp mũi cũng đỏ, mắt thì vừa sưng vừa đỏ hoe, trông đáng yêu đến mức khiến lòng Giang Sấm mềm nhũn.
“Đừng khóc nữa, khóc thêm thì không chỉ đau đầu, mắt sưng mà cả mặt cũng sẽ đau, rất khó chịu đấy. Mơ thấy gì vậy? Nói cho ta nghe đi, phu quân đang ở đây này!” Giang Sấm ôm y vào lòng, cánh tay rắn chắc vòng lấy eo y, một tay khác nhẹ lau nước mắt, cả người cơ bắp cứng cáp vì y mà hóa mềm, tựa như một bức tường thịt ấm áp, để y dựa vào thoải mái.
Kẻ trước giờ vẫn là đại tướng quân lạnh mặt khó gần, lúc này lại hạ thấp giọng, dịu dàng an ủi người trong lòng.
Ánh nến lay động, ngoài cửa sổ trời tối như mực, chẳng thấy ánh trăng, đã là đêm khuya.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT