Ngày tháng cứ thế chầm chậm trôi qua. Bệnh tình của Ôn Giác cũng dần được chữa trị, thân thể khôi phục lại từng chút một, cằm cũng vì được tẩm bổ tốt mà tròn trịa hơn một vòng.
Chỉ là đôi mắt vẫn không khá hơn bao nhiêu, nhìn gì cũng chỉ thấy lờ mờ hình dáng mà thôi. Bạch Uyên không nói gì thêm, chỉ dặn y dưỡng thân cho thật tốt, thân thể có khỏe mới có thể tiến thêm bước nữa, thanh độc cho y.
Thời tiết dần lạnh hơn, một trận tuyết nhỏ vừa qua, hoàng thành liền được phủ lên một màu bạc trắng tinh khôi. Bách tính trong thành rối rít ra ngoài quét dọn tuyết trước cửa nhà. Đám hài đồng tụm năm tụm ba đắp người tuyết, ném tuyết, đuổi bắt nhau, tiếng cười khanh khách không dứt.
Tuyết trắng tinh khôi như thể phủ kín mọi tranh đấu, tội lỗi và bụi trần, khiến cho hoàng thành hiếm có được một mảnh thái bình.
Trước cửa Tướng quân phủ, hai tên gia nhân đang quét tuyết, tiện tay tỉa sửa cành lá cây trắc bá trước cổng.
Những cành khô lá rụng bị gió lạnh thổi bay đến ven đường, lại bị giẫm lên bởi một đôi giày đen, phát ra tiếng "kẽo kẹt". Hai bóng người từ từ xuất hiện trước cửa phủ.
Một người là công tử thoạt nhìn nhẹ nhàng, khoác áo choàng trắng, khóe miệng mang theo ý cười. Trời lạnh đến mức hơi thở hóa sương mà hắn còn phe phẩy cây quạt xếp, bước đi lêu nghêu, tùy ý đá đá mấy cành cây rơi vãi trên đất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT