Trần Lâm và Trường Ninh đã tách ra, mỗi người đứng sang một bên. Trường Ninh sờ lên vết thương trên mặt, đau đến nhe răng trợn mắt, rồi nhào tới bên cạnh Ôn Giác, oán trách: “Điện hạ, ta bị hắn ta đánh đau đến vậy, người cũng không biết thương ta lấy một câu!”
Ôn Giác nhìn kỹ mặt hắn, đúng là không giống sắc mặt khi nãy, lạnh nhạt nói: “Ta thấy rõ ràng là ngươi đánh đến vui vẻ, có gì mà ta phải đau lòng?”
Trường Ninh chột dạ cúi đầu: “Thì là vì khó khăn lắm mới gặp được người ngang tay ngang sức mà...”
Gần đây, triều đình tạm thời yên ổn, Tam hoàng tử đã bị tước vị, cấm túc trong phủ. Lục hoàng tử tuy được giải cấm, nhưng cũng không dám làm càn. Hai người kia yên phận, nanh vuốt đều cụp lại.
Trường Ninh không cần phải chạy ngược xuôi truyền lời hay dò xét tin tức nữa, bên cạnh Ôn Giác cũng không chen lọt người, rảnh rỗi đến phát chán, mỗi ngày liền tìm Trần Lâm đấu tay đôi giải khuây.
Khó lắm mới tìm được người đánh ngang tay, miễn cưỡng cũng xem như bằng hữu.
Gia Cát Thanh lắc đầu cười, phe phẩy quạt xếp:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT