Ôn Giác vạn lần cũng không ngờ, sau khi y nói ra câu ấy, Giang Sấm lại đột nhiên ôm chầm lấy y rồi bật khóc nức nở.
“Hu hu… Thật, thật sao? Chấp Ngọc, em sẽ không lừa ta chứ? Hu hu hu…” Giang Sấm ngổn ngang trăm mối, cuối cùng tất cả đều hóa thành vui mừng đến rơi lệ: “Bạch thần y không lừa người đâu, em… Em thật sự sẽ khỏi mà!”
Thì ra bọn họ cũng không hoàn toàn dám tin tưởng Bạch Uyên...
Bạch Uyên, đang nhập định ở một nơi khác, suýt thì hắt xì.
Sau đó vẫn là Ôn Giác phải dỗ mãi dỗ mãi, cam đoan với hắn rằng nhất định sẽ ngoan ngoãn chờ trong phủ, đợi hắn trở về rồi sẽ kể hết mọi chuyện, mới khiến hắn lau khô nước mắt, vội vàng đi thượng triều.
Chuyện Ôn Giác có thể dần thấy được ánh sáng, y chưa vội nói cho Trường Ninh, luôn có cảm giác nếu vui mừng quá mức, vận may sẽ bị ông trời thu lại.
Dù sao thì hiện tại vẫn nhìn chưa rõ lắm, đợi thêm chút nữa, thấy rõ ràng rồi lại nói cho hoàng tỷ và Trường Ninh cũng chưa muộn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play