Trong gian sương phòng, Ôn Giác nhắm mắt nằm trên giường, tóc dài như mực xõa ra phía sau, sắc mặt tái nhợt như tuyết.
Nếu không phải còn hơi thở mong manh, e rằng người ta đã tưởng y sớm không còn. Khóe môi còn vương một vệt máu, nổi bật trên làn da trắng như tuyết, đỏ đến chói mắt, tựa như yêu quỷ diễm lệ.
Bạch Uyên cẩn thận che giấu những vết thương do đao để lại trên tay, lau sạch máu bên khóe môi, bưng bát thuốc đầy canh đậm đặc trên bàn, nhẹ nhàng đỡ Ôn Giác dậy, rót từng ngụm vào miệng y, trong tay còn ôm lấy bàn tay gầy yếu, hầu như không còn thấy linh lực.
Bạch Uyên mặt không biểu cảm nhìn sắc mặt Ôn Giác dần dần khôi phục, tay cũng bắt đầu run lên, nhỏ giọng oán trách: “ Ngươi mà còn không khá lên, hình này của chúng ta cũng giữ không nổi nữa.”
Lau sạch khóe miệng cho y xong, hắn vẫn chưa buông tay, ngược lại lấy một cái thùng nhỏ, đặt trước mặt Ôn Giác.
“Tu luyện thành tiên thì không mang theo ta, sai lầm gây ra thì bắt ta trả thay.” Bạch Uyên giọng nhỏ như muỗi, “Thật là...”
Vừa định tiếp tục than vãn mấy câu,hắn đã vội ngậm miệng lại, sợ bị lão tổ tông hà khắc kia nghe thấy. Nhưng động tác trong tay vẫn nhanh nhẹn, kịp thời đỡ lấy chất độc đen kịt mà Ôn Giác vừa nhổ ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play