Bạch Uyên vốn đang sắc thuốc, nghe Giang Sấm nói xong thì không nói hai lời, lập tức xách hòm thuốc theo hắn vào nội viện. Khi trông thấy Ôn Giác, người kia đã hôn mê, được Trường Ninh ôm đặt lên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Trường Ninh hoảng loạn đứng một bên lau nước mắt. Đây là lần đầu tiên điện hạ thực sự hôn mê bất tỉnh. Trước kia cùng lắm chỉ mê man lâu hơn một chút thôi, sao giờ bệnh tình lại ngày càng nặng thêm? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Nhưng điện hạ lại dặn hắn không được bẩm báo với trưởng công chúa, còn nói bản thân sẽ ổn. Trường Ninh rối như tơ vò, mãi đến khi bị Giang Sấm kéo ra ngoài mới chịu rời đi.
Bạch Uyên duỗi tay bắt mạch cổ tay Ôn Giác, giữa mày nhíu chặt — muốn cứu một người vốn đã nên chết, quả là khó như lên trời.
Bị Giang Sấm đuổi ra đến tận cửa viện, Trường Ninh tức tối trừng mắt: “Vì sao tướng quân không cho ta canh giữ ngoài phòng? Ta muốn ở bên điện hạ! Lỡ điện hạ cần gì mà ta không có mặt thì phải làm sao?”
Giang Sấm không thể giải thích nhiều, tâm trạng nặng nề. Tuy Bạch Uyên đã cam đoan lần nữa rằng có thể cứu được, nhưng hắn vẫn bất an không nguôi:
“Thần y chữa bệnh không muốn có người bên cạnh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT