Giang Sấm lần đầu tiên cảm nhận được một loại cảm giác: thà rằng không làm, còn dễ chịu hơn là làm mà không đến nơi đến chốn.
Chấp Ngọc thân thể yếu ớt, hắn không dám mạnh tay.
Ôm y vào lòng đã là cách dịu dàng nhất mà hắn có thể nghĩ ra, thế nhưng ngay cả như vậy, vẫn không thể hoàn toàn tận hứng.
Nhịn đã quá lâu, khó khăn lắm mới được nếm mùi thịt, vậy mà lại phải bó tay bó chân — chỉ có hắn biết, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt híp lại nhìn mình của Chấp Ngọc lúc ấy, khiến người ta nhịn không được muốn liều lĩnh.
Biết bao lần suýt nữa không kiềm chế nổi, nhưng trong đầu hắn vẫn luôn có một sợi lý trí níu kéo.
Động tác dịu dàng đến mức khiến Chấp Ngọc cũng không nhịn được rì rầm bên tai hắn bằng giọng khàn khàn: "Vân Xuyên, phu quân… chết ta mất."
Giang Sấm đặc biệt nghe lời dặn của Bạch Uyên đại phu, cố chấp cho rằng Chấp Ngọc không thể để hao tổn tinh lực hai lần trong một đêm. Hắn mặt mày lạnh tanh, nhìn chằm chằm người trong ngực, nghiêm giọng từng chữ: "Ngoan, nhịn một chút."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play