Hai người còn đang tựa nịu bên nhau sau bữa cơm thì trong cung lại phái người tới, mang theo từng rương từng rương ban thưởng, rực rỡ đến chói mắt cả hoàng thành.
Lần này là phần thưởng cho lễ phong vương, so với lần trước còn nhiều hơn gấp mấy lần.
Người đến là Đàm công công – thái giám thân cận bên cạnh Hoàng đế, nhìn Ôn Giác đầy hiền từ:
“Không cần quỳ, Ngũ điện hạ. Thánh thượng dặn dò, lúc nào rảnh rỗi thì người cứ đi chọn phủ đệ trước, còn đất phong thì người vẫn đang suy xét kỹ càng, nhất định sẽ không để ngài chịu thiệt. Những năm qua, ngài chịu khổ rồi, Thánh thượng đau lòng, nghĩ đi nghĩ lại, lại sai người mang thêm phần thưởng đến.”
Ôn Giác tuy ngoài mặt mỉm cười cảm kích, nhưng lời nói lại không dễ bị lay động: “Làm phiền công công thay ta chuyển lời tới phụ hoàng, nhi thần trong lúc bị bệnh đã hiểu thấu, tiền tài danh lợi cũng chỉ là vật ngoài thân, sức khỏe mới là quan trọng nhất. Cũng mong phụ hoàng chú ý giữ gìn long thể... Nhi thần... khụ khụ khụ...”
Ôn Giác vừa nói vừa ho khan che miệng, Giang Sấm vội vàng đỡ lấy y, sợ y đứng không vững. Đàm công công thấy y ho đến đỏ cả mặt, dáng vẻ gầy yếu, như chỉ cần một trận gió là ngã, trông quả thực giống người bệnh nặng.
Ôn Giác mỉm cười: “Chờ nhi thần khoẻ lại, sẽ vào cung tạ ơn sau.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play