Nghe Giang Sấm kể lại đứt quãng xong, Ôn Giác ôm hắn im lặng thật lâu. Giang Sấm chậm rãi vuốt tóc y, nhẹ giọng thở dài:
“Hoàng tỷ đúng là gan dạ sáng suốt, mưu lược xuất chúng. Nói lý lẽ, dùng tình cảm, đến Hoàng thượng cũng bị nàng nói cho rơi nước mắt.”
Ôn Giác không đáp lời, Giang Sấm lại cố gắng nghĩ cách khen y, nhưng cuối cùng vẫn không thấy y mở miệng.
Giang Sấm đẩy nhẹ y ra, cúi đầu nhìn kỹ mới phát hiện Ôn Giác đang lặng lẽ rơi lệ. Bị phát hiện, y lập tức ôm chặt Giang Sấm, dụi đầu vào ngực hắn, vừa vùi vừa cố lừa mình dối người mà khóc thầm.
“Sao lại khóc rồi?” Giang Sấm dịu dàng dỗ dành, nhẹ nhàng vỗ lưng y, “Đừng khóc nữa, đừng khóc... Chấp Ngọc của ta mà khóc nhiều sẽ mệt người lắm đấy! Không cho khóc nữa, vốn dĩ thân thể em đã không tốt rồi!”
Ôn Giác cắn môi, cố nhịn nhưng vẫn không kìm được bật khóc thành tiếng: “Ô... Ta nhớ mẫu phi...”
Y vừa nấc lên, mắt Giang Sấm cũng đỏ hoe theo, “Sao tự nhiên lại nhớ mẫu phi? Nghĩ tới chuyện gì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT