Ôn Giác vỗ nhẹ mu bàn tay Giang Sấm, khiến hắn yên tĩnh lại.
Y chậm rãi mở miệng, giọng điệu điềm đạm, khiến Nguyên Hương không thể đoán được cảm xúc thật trong lời nói, càng làm lòng nàng thấp thỏm bất an.
Ôn Giác nói: “Ta đã thành ra thế này, đâu còn đáng để người ta hao tâm tổn trí bày mưu tính kế? Chỉ sợ là bọ ngựa rình ve, chim sẻ rình sau.”
Giang Sấm không vui, khẽ phản bác: “Em đâu mà tàn phế chứ?”
Ôn Giác nhéo nhéo lòng bàn tay Giang Sấm, rồi quay sang nói với Nguyên Hương: “Ngươi cũng chỉ là bị người khác lợi dụng, tâm tính ngươi thuần hậu, chẳng qua là vì lòng tốt mà làm sai chuyện, không sao đâu, ta không trách ngươi. Mau đứng dậy đi.”
Nguyên Hương trừng to mắt nhìn y, uất ức nghẹn nơi cổ họng, không nói nên lời, cứ thế ngơ ngẩn nhìn Ôn Giác.
“Điện... điện hạ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT