Nguyên Hương quỳ rạp trên đất, cúi đầu nhìn chằm chằm hai chân trước mặt, tim đập thình thịch, chẳng khác nào đứng trước ranh giới sống chết. Ngũ hoàng tử ngồi trên vị trí chủ vị, Giang tướng quân đứng bên cạnh, một bên bảo vệ kín kẽ, một bên lạnh lùng dõi theo nàng không chớp mắt.
Nàng sợ đến hồn phi phách tán, đầu rũ thấp, trong lòng thầm nghĩ: Giang tướng quân đến mức này rồi sao? Mặt mũi người ta cũng bị hắn nhìn thấu rồi! Như vậy mà còn diễn cho được, Ngũ hoàng tử thật đúng là đáng thương.
Nhưng mà, chẳng phải bản thân nàng cũng đáng thương không kém? Không thể nào vì bọn họ nội đấu mà bắt nàng làm kẻ chịu tội thay chứ! Nhất định phải nói ra chân tướng, chỉ cần Ngũ hoàng tử chịu giữ nàng lại, nàng làm gì cũng cam tâm tình nguyện!
“Có gì thì nói.” Giọng Ôn Giác vang lên, kéo nàng khỏi mớ suy nghĩ rối bời.
Nguyên Hương lập tức dập đầu liên tục, nước mắt giàn giụa, trán cũng khấu đến mức sưng đỏ trầy trụa.
“Nô tỳ biết sai, xin điện hạ trách phạt. Chỉ cầu điện hạ để nô tỳ giữ lại một mạng hèn này để chuộc tội. Xin điện hạ!”
Nàng vừa nói vừa dập đầu thêm mười cái nữa, mà Ôn Giác vẫn không hề dao động, chỉ lặng lẽ nghe nàng khóc lóc cầu xin: “Xin điện hạ rủ lòng từ bi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT