Ôn Giác ngoan ngoãn dựa vào đầu giường ngồi, một muỗng chè hạt sen được đưa tới bên môi, y hơi hé miệng uống, đôi môi tái nhợt thấm chút ướt át, nhuộm thành màu hồng trong suốt.
Giang Sấm múc từng muỗng một đút cho y, dịu dàng hỏi: “Vị thế nào? Ngọt hay nhạt?”
Ôn Giác nuốt xuống, chậm rãi mở miệng: “Vị vừa vặn, chỉ là thiếu đá lạnh, uống vào cảm giác không được ngon miệng…”
“Bao giờ em cường tráng như ta, không còn thể hàn sợ lạnh nữa, thì lúc ấy hãy tính tới chuyện ăn mấy thứ lạnh lẽo này.”
Giang Sấm khẽ bóp chóp mũi y “Em đúng là loại cây cỏ yếu ớt, càng bị quản càng thích làm trái. Giờ thì hay rồi, chẳng những chẳng làm gì được, còn dám cao giọng trách ngược ta, đúng không?”
Người này nói chuyện lúc nào cũng thô lỗ như thế, Ôn Giác vẫn chưa quen nổi, vành tai đỏ ửng, định chọc hắn tức để xem dáng vẻ mất khống chế vì mình.
Chỉ tiếc, mấy hôm trước chọc thử thật rồi, kết quả mệt mỏi lại là chính mình, tay không còn sức, ăn mắng thì ăn mắng, cuối cùng đến giải tỏa chút cũng không xong, thiệt thòi cũng là bản thân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play