Giang Sấm nhận lấy chiếc mạc ly Trường Ninh đưa, đội lên đầu cho Ôn Giác. Dung mạo của y như vậy, lại thêm đôi mắt mù lòa, không đội khăn che mặt ra ngoài nhất định sẽ khiến người ta bàn tán.
Dù là ánh mắt tò mò hay thương cảm, với Ôn Giác mà nói đều là gánh nặng vô hình. Ra ngoài vẫn nên che mặt thì hơn.
Giang Sấm động tác nhẹ nhàng, khẽ vén những sợi tóc lòa xòa trước trán y, sửa sang lại rồi phủ khăn xuống. Mạc ly lụa mỏng rủ xuống đến bờ vai, gió thổi nhẹ qua, nâng tấm khăn trắng lên một chút, để lộ nửa khuôn mặt dưới của Ôn Giác.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, đã khiến người ta không khỏi dừng mắt ngắm nhìn, nhưng lại chẳng dám quấy rầy. Y chỉ đứng yên nơi ấy thôi, đã như tiên nhân hạ phàm, khiến người không dám mạo phạm.
Sau khi giúp Ôn Giác chỉnh lại mạc ly, Giang Sấm lặng lẽ nhìn y rất lâu.
Hắn vẫn luôn trầm mặc không nói gì, khiến Ôn Giác trong lòng thấp thỏm. Lẽ nào là vì chuyện lúc nãy nhận nhầm người mà tức giận?
Từ trước đến giờ, Giang Sấm trước mặt y luôn nói nhiều, rất hiếm khi yên lặng như vậy. Nếu thật sự đang giận… thì phải dỗ thôi.
Ngay lúc Giang Sấm định nắm lấy tay y một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên cánh tay hắn, lần xuống, chạm đến lòng bàn tay rồi đan lấy ngón tay hắn.
“Ta sai rồi,” Ôn Giác nghiêm túc thừa nhận, “Không nên nhận nhầm người thành chàng. Ta biết lỗi rồi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play