Trên đường hồi phủ, Giang Sấm trầm mặc rất lâu, lòng nặng trĩu. Những lời Ôn Diễm nói cứ quanh quẩn mãi trong đầu hắn.
“Chấp Ngọc thân thể rất yếu, là từ trong bụng mẹ đã mang bệnh, năm ấy mẫu phi sinh non, phải dùng canh sâm mới giữ được mạng sống cho nó.”
“Từ nhỏ đã bệnh tật không ngớt, vốn nên được nuông chiều để bồi bổ thân thể, nhưng vì mẫu phi mất sớm, lại bị phụ hoàng ghét bỏ, ngoài ta ra không ai quan tâm, thân thể nó càng ngày càng yếu, căn bản là không cứu vãn nổi.”
Nói đến đây, Ôn Diễm khựng lại giây lát, rồi tiếp tục:
“Sau khi mẫu phi mất, chúng ta từng sống nương tựa mấy năm yên ổn. Về sau ta được phụ hoàng sủng ái trở lại, vốn nghĩ có thể để nó tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, ai ngờ chỉ vì chén canh kia... mà khiến nó mù cả hai mắt...”
Giang Sấm cứ ngỡ nàng sắp khóc. Bản thân hắn, chỉ nghe đến đây thôi, tưởng tượng ra cảnh tượng khi đó cũng đủ thấy cay đắng đến khó nhịn.
Thế nhưng Ôn Diễm lại không rơi nước mắt, thần sắc rất bình tĩnh, chỉ có trong mắt phảng phất một tầng đau lòng thật mỏng.
“Hồi đó, nó suýt nữa không giữ được mạng. Ta còn nhớ rõ, nó thoi thóp nằm trên đầu gối ta, khẽ nói: Hoàng tỷ, tối quá, tối quá… đệ sợ, dưới đất không tìm thấy mẫu phi.”
Một giọt nước mắt rơi xuống tay, cảm giác ấm nóng, ướt át khiến Giang Sấm sực tỉnh, lúc ấy mới phát hiện chính mình đang khóc.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT