Hạ Lê An trông rất vui vẻ khi nhận được câu trả lời khẳng định. Hắn nâng ly rượu lên, thấy Úc Án không động đậy, cười hỏi: "Sao em không uống?"
Úc Án rũ mắt nhìn ly rượu. Rượu có màu sắc tuyệt đẹp, hương vị thơm thuần. Đúng là rượu ngon. Hạ Lê An là người rất có gu, thoạt nhìn không cầu kỳ nhưng thật ra vì mọi thứ từ trang phục đến cách sống của hắn đều là loại tốt nhất. Chỉ là, những lời nói nửa thật nửa đùa của Hạ Lê An vừa rồi, khiến ly rượu ngon như vậy lại giống một cái bẫy.
Úc Án ngước mắt nhìn Hạ Lê An: "Anh có bỏ thuốc vào rượu không?"
Kiểu nghi ngờ này không mấy lịch sự, nhưng Hạ Lê An vẫn không giận. Hắn chỉ nâng ly rượu của Úc Án nhấp một ngụm, rồi đưa lại cho cậu. Úc Án nghi hoặc nhận lấy. Hạ Lê An lại cụng ly với cậu, sau đó cũng chẳng quan tâm cậu phản ứng thế nào, tự mình uống cạn.
Úc Án tửu lượng vẫn kém, Hạ Lê An cũng biết điều này, nên chỉ uống với cậu một ly. Xong xuôi, hắn cầm chai rượu chưa uống hết cùng ly rỗng rời đi. Úc Án một mình ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường tính toán thời gian.
Mười phút, hai mươi phút, nửa giờ...
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cho đến một giờ sau, Úc Án phát hiện cơ thể mình hoàn toàn bình thường, vẻ mặt nghi hoặc liền hiện rõ trong đáy mắt. Rượu thế mà thật sự không bỏ thuốc. Hạ Lê An rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Nói đến nước này rồi, cơ hội cũng đã trao cho hắn, vậy mà lại thành thật chỉ uống với cậu một ly rượu bình thường thôi sao? Úc Án nghĩ mãi không ra. Úc Án còn có chút cảm giác thất vọng khó tả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play