Hạ Lê An như cố ý muốn trêu ngươi cảm xúc của cậu, cười như không cười hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ sao?"

Úc Án: "..."

Cậu muốn thu hồi đánh giá quá lương thiện dành cho Hạ Lê An!

Trong ánh mắt Hạ Lê An lộ rõ vẻ thích thú, như muốn trêu chọc cậu.

Sửa lại, không phải như thế.

Rõ ràng là đang trêu chọc cậu!

Có tâm trạng trêu chọc cậu, chắc chắn là không giận.

Nhưng Úc Án có chút bực mình.

Cậu tức tối dựng thẳng thực đơn lên, che khuất tầm mắt: "Em muốn gọi món!"

"Úc Án?" Hạ Lê An từ một bên thực đơn nghiêng đầu nhìn cậu.

Úc Án di chuyển thực đơn che chắn tầm mắt hắn, nghiêm túc nói: "Học trưởng Hạ, xin đừng làm phiền em gọi món."

Lúc trước còn thân mật gọi học trưởng, bây giờ đã thêm cả họ vào.

Giận rồi?

Hạ Lê An có chút muốn nhìn vẻ mặt tức giận của cậu, rất không tao nhã lại từ phía bên kia thăm dò nhìn.

Úc Án phát hiện, lại di chuyển thực đơn che khuất mình.

Sau khi cứ qua lại như vậy mấy lần, Úc Án đặt thực đơn xuống bàn, đôi mắt sáng quắc trừng mắt hắn: "Hạ Lê An, anh thật ấu trĩ!"

Lần này thậm chí gọi cả tên đầy đủ.

Chỉ là biết sao giờ, hắn càng cảm thấy nhìn trẻ con tức giận rất thú vị.

Hạ Lê An hắng giọng, vẻ mặt trầm ổn mở miệng: "Tôi hơn cậu ba tuổi."

"Cũng không lớn lắm mà." Úc Án lẩm bẩm cúi đầu tiếp tục lật thực đơn.

Tất cả đều là những món chưa ăn bao giờ.

Tất cả đều không nhìn ra nguyên liệu.

Úc Án dần dần nôn nóng, tốc độ lật thực đơn cũng càng lúc càng nhanh.

Hạ Lê An nhận ra sự khác thường của cậu, vươn tay qua bàn nắm lấy tay cậu: "Úc Án."

Úc Án khựng lại một chút, chậm rãi bình tĩnh trở lại: "Em không biết gọi món gì."

Hạ Lê An không hiểu ý cậu, nhưng thấy trạng thái Úc Án không ổn lắm nên không hỏi nhiều.

"Để tôi." Hắn lấy lại thực đơn, rất nhanh đã quyết định xong, gọi phục vụ đến gọi món.

Úc Án nghe hắn nói vài tên món ăn xong, nhịn không được lên tiếng: "Sao anh không gọi set menu?"

"Hả?" Bị cậu đột ngột chen ngang, Hạ Lê An không hiểu ý cậu là gì.

Úc Án: "Mấy món anh vừa gọi đều có trong set menu thứ hai ở trang ba, hơn nữa giá cả set menu còn lợi hơn."

Món ăn không nhiều lắm, trí nhớ cậu lại tốt, nhìn mấy lần là nhớ hết.

Hạ Lê An lật đến trang ba, nhìn thấy set menu thứ hai, cực kỳ khó tả liếc nhìn Úc Án một cái.

Úc Án cho rằng hắn không tìm thấy, đứng dậy bò lên bàn ăn, chỉ vào set menu nói: "Đây này, set lãng mạn triền miên cho hai người."

Hạ Lê An lại ngửi thấy mùi nước hoa trên người cậu, không lộ vẻ gì dịch người ra sau một chút.

Úc Án vừa lúc ngẩng mắt, nói trùng hợp cũng trùng hợp thấy được động tác này.

"Anh trốn cái gì?" Cậu khó hiểu nhìn Hạ Lê An.

Hạ Lê An lại im lặng dời nửa thân trên về chỗ cũ, mắt không nhìn cậu, giọng cũng rất nhẹ: "Không trốn."

Úc Án mờ mịt chớp mắt.

Cậu đột nhiên có chút nghi ngờ tính chính xác của việc mình sửa đổi mục tiêu.

Bởi vì từ khi bước vào nhà hàng này, cậu đã cảm thấy Hạ Lê An có chút khó đoán.

Người phục vụ nhẹ giọng hỏi: "Vậy chọn set menu này ạ?"

"Ừ." Úc Án gật đầu, ngồi trở lại chỗ của mình.

Cậu định dùng thời gian chờ đồ ăn để quan sát Hạ Lê An.

Nhưng Hạ Lê An căn bản không nhìn cậu.

Cậu đành phải dùng điện thoại.

Trước kia cậu không có bạn bè, cũng không đăng gì lên mạng xã hội.

Hôm nay ở trường kết bạn với Tống Việt Trì, phát hiện chỗ mạng xã hội có chấm đỏ.

Bấm vào xem, toàn là bài đăng của Tống Việt Trì.

Bài mới nhất là ảnh một đám người đang nâng ly chạm cốc trên bàn đầy đồ ăn.

Trông rất náo nhiệt.

Cậu tiện tay bấm thích.

Phía dưới là video hát karaoke uống rượu ở phòng riêng của một loại câu lạc bộ, cậu bấm phát, tiếng nhạc đinh tai nhức óc lẫn tiếng la hét đột ngột không kịp phòng ngừa từ điện thoại truyền ra, cậu giật mình vội vàng thoát ra.

Cậu theo bản năng nhìn phản ứng của Hạ Lê An.

Người vừa nãy vẫn luôn cố ý không nhìn cậu, lúc này hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Vừa nãy xem gì vậy?"

Úc Án: "Mạng xã hội của Tống Việt Trì."

Trong mắt Hạ Lê An hiện lên một tia khó hiểu, như đang tự hỏi Tống Việt Trì là ai.

"Chính là người bạn học tình cờ gặp ở nhà ăn trường vào buổi trưa." Úc Án cảm thấy mình cũng không tính là quá không có tâm, lúc này còn không quên giúp Tống Việt Trì che đậy.

"Cái cậu nhuộm tóc vàng?"

"Ừ."

Hạ Lê An nhíu mày càng chặt: "Quan hệ của hai người tốt lắm sao?"

Úc Án chần chừ gật đầu.

So với những người khác, cậu và tên ngốc Tống Việt Trì tính là có quan hệ tốt.

Tống Việt Trì cũng nói, bọn họ là bạn bè.

Tuy rằng qua loa, nhưng Úc Án không ghét.

Biểu tình Hạ Lê An hoàn toàn nghiêm túc, như gặp phải vấn đề nan giải.

Một lát sau, hắn mới nói: "Đứng trên góc độ của học trưởng, tôi không khuyến khích em giao du quá nhiều với Tống Việt Trì ở ngoài trường."

Úc Án hỏi: "Vì sao?"

Hạ Lê An kiên nhẫn nói: "Con người rất phức tạp, giao tiếp với người quá phức tạp, dễ bị tổn thương."

Úc Án nghe hiểu.

Ý Hạ Lê An là, Tống Việt Trì rất phức tạp, bảo cậu tránh xa Tống Việt Trì ra.

Chỉ là...

"Em cũng phức tạp lắm chứ bộ." Cậu cảm thấy mình phức tạp hơn Tống Việt Trì nhiều.

Tống Việt Trì muốn làm gì, cậu liếc mắt là có thể nhìn ra.

Nhưng Hạ Lê An khẳng định không nhìn ra, cậu đang có kế hoạch kết hôn với hắn.

Ánh mắt Úc Án quá sạch sẽ, quá mức nghiêm trang, ngược lại trông có vẻ thuần khiết ngây thơ.

Hạ Lê An bật cười: "Nói xem, cậu phức tạp ở chỗ nào?"

"..." Úc Án nghẹn lại: "Em không nói."

Ý cười của Hạ Lê An càng sâu.

Úc Án cảm thấy hắn đang cười nhạo mình, không vui mím chặt môi.

Lúc này, người phục vụ đẩy xe đồ ăn đến: "Chào quý khách, xin lỗi đã làm phiền, món của quý khách đây ạ."

Món chính được bày biện thành hình trái tim, trông rất đẹp mắt.

Úc Án: "Oa."

Sau khi mang đồ ăn lên xong, người phục vụ mỉm cười rời đi.

Úc Án nghĩ đến gì đó, nói với Hạ Lê An: "Chờ một chút."

Cậu chụp một tấm ảnh món chính, rồi cầm ly nước giơ về phía Hạ Lê An: "Học trưởng, cụng ly."

"Nước đun sôi để nguội?" Giọng Hạ Lê An nghi ngờ, nhưng tay vẫn rất nghe lời bưng ly nước lên.

Úc Án mạnh mẽ gật đầu: "Ừ."

Đồ uống có hại cho cơ thể.

Cậu chưa bao giờ uống.

Khi hai người chạm cốc, Hạ Lê An thấy cậu lại đang chụp ảnh, liền phối hợp giữ tư thế chạm cốc.

Úc Án chụp xong ảnh, hứng thú vội vàng đăng lên mạng xã hội:

[Úc Án]: Cụng ly. [biểu tượng cạn ly]

…[ảnh chụp] [ảnh chụp]

Đăng xong, cứ ba giây cậu lại bấm vào xem mạng xã hội một lần.

Hạ Lê An dùng đũa chung gắp thức ăn cho cậu một cách lặng lẽ: "Ăn cơm đi."

Úc Án liếc nhìn miếng thịt màu hồng nâu, mày nhíu lại gần như muốn dựng đứng lên.

Hạ Lê An thấy cậu vẻ mặt như lâm đại địch, cũng buông đũa xuống: "Sao không ăn?"

Bản thân hắn khẩu vị cũng không nặng, nhưng thói quen ăn uống của Úc Án, trong mắt hắn cũng có chút nhạt nhẽo.

Ngoài dầu muối ra, Úc Án không ăn bất kỳ gia vị thừa nào.

Quá mức khỏe mạnh, có vẻ khác thường.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play