"Ừ."
Úc Án nở một nụ cười thả lỏng với Hạ Lê An nhưng bàn tay vẫn giữ chặt lấy cổ tay áo hắn không buông.
Thật ra cậu chẳng sợ chút nào.
Ánh mắt của những người kia chỉ là tò mò, không hề có ác ý.
Chẳng qua, Hạ Lê An dường như cảm thấy cậu rất yếu đuối, mong manh dễ vỡ, đến loại ánh mắt dò xét này cũng không chịu nổi, thậm chí còn sinh ra cảm xúc thương tiếc với cậu.
Úc Án biết, đây là một loại cảm xúc có thể thúc đẩy mối quan hệ.
Cho nên cậu không định giải thích.
Hạ Lê An rũ mắt nhìn thoáng qua cổ tay áo mình, im lặng dùng tay kia ấn nút thang máy.
Úc Án ngoan ngoãn đi theo vào, cúi đầu làm bộ như mới phát hiện mình vẫn đang nắm lấy tay áo hắn, lập tức buông ra: "Xin lỗi."
Cậu vừa nói, vừa quan sát biểu cảm của Hạ Lê An.
Hạ Lê An chỉ là đối xử với người khác ôn hòa, chứ không phải bản chất ôn hòa, khi không cười, có một loại cảm giác tự phụ xa cách, khiến người ta cảm thấy cao không thể với tới.
"Không có gì." Hắn rũ mắt nhìn Úc Án, khóe mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Đây là biểu tình hắn vẫn thường có khi nói chuyện với người khác, bởi vậy sẽ tạo cho người ta một cảm giác từ trong ra ngoài đều cực kỳ dịu dàng.
Dường như mặc kệ người khác làm chuyện quá đáng đến đâu, hắn đều có thể cười cho qua chuyện và dễ dàng tha thứ.
Nhưng một con người.
Một người có máu có thịt, sao có thể trong ngoài tất cả đều là dịu dàng.
Lại không phải búp bê bông.
Nhưng trước mắt xem ra, Hạ Lê An rất thích kiểu này của cậu.
Đàn em ngoan ngoãn nghe lời, thích học hỏi, lễ phép.
...
"Cậu chắc chắn là chỗ này?"
Bước vào cửa nhà hàng, Hạ Lê An dừng bước chân, nghiêng đầu thấp giọng hỏi Úc Án.
Úc Án khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, giọng điệu rất bình thản: "Đúng vậy."
Hạ Lê An hơi mím môi, như là có chút ngại ngùng với điều mình sắp nói.
Qua hai giây, hắn mới lại hỏi: "Cậu biết đây là chỗ nào không?"
Úc Án không cần nghĩ ngợi nói: "Nhà hàng."
Chẳng qua là nhà hàng tình nhân.
Nhưng cậu muốn giả vờ không biết.
Hai người đều mặc đồng phục, một người sạch sẽ tuấn tú, một người anh tuấn trầm ổn, đứng ở cửa nhà hàng tình nhân liền có vẻ thập phần đẹp mắt, người đi ngang qua đều hướng họ nhìn.
Hạ Lê An mở miệng: "Cậu..."
Ánh mắt ái muội của người qua đường hiển nhiên đã hiểu lầm mối quan hệ của họ, nếu hắn lúc này từ chối cùng Úc Án đi vào, có lẽ sẽ làm tổn thương thể diện của Úc Án.
Úc Án làm bộ không nhận ra sự do dự của hắn: "Sao vậy?"
"Không có gì." Hạ Lê An nói: "Vào thôi."
Mắt Úc Án sáng lên, cậu nhìn sâu Hạ Lê An một cái, trong khoảnh khắc xoay người đi vào, chậm rãi cong lên khóe miệng.
Biết rõ là nhà hàng tình nhân, còn đồng ý cùng cậu đi vào.
Hạ Lê An là không biết hai chữ từ chối viết như thế nào sao?
Mặc kệ.
Cậu coi như Hạ Lê An chấp nhận sự theo đuổi của mình.
Chỉ cần chấp nhận sự theo đuổi của cậu, cậu sẽ có cơ hội kết hôn với Hạ Lê An.
Một khi kết hôn, cậu có thể giống như luật hôn nhân viết, cùng hưởng tài sản của Hạ Lê An, thậm chí là thừa kế di sản của người chồng đã mất.
Đây là một mục tiêu cụ thể và rõ ràng có thể chứng thực, đối với Úc Án mà nói, so với việc vô căn cứ lấy được lòng tin của Hạ Lê An thì đơn giản và đáng tin cậy hơn nhiều.
Nhân sinh à.
Dễ như trở bàn tay.
...
Thiết kế ánh sáng của nhà hàng thật sự có bầu không khí, trang trí cũng dùng không ít tâm tư, mỗi bàn ăn đều có vách ngăn nửa kín, tăng thêm tính riêng tư.
Biểu tình trên mặt Hạ Lê An là vẻ ngưng trọng Úc Án chưa bao giờ thấy, cậu chỉ liếc mắt một cái, liền cúi đầu trộm cong lên khóe miệng.
Hạ Lê An thật sự quá lương thiện.
Lương thiện đến mức khiến Úc Án cảm thấy, mình đang bắt nạt hắn.
Hơn nữa có cảm giác càng bắt nạt hắn, hắn lại càng dịu dàng và thành thật.
"Xin lỗi, hai vị tiên sinh, chỉ còn vị trí này." Người phục vụ dẫn đường dừng lại, cẩn thận hỏi: "Có được không ạ?"
Đồng phục của hai vị khách này rất dễ nhận ra, là học sinh của học viện quý tộc.
99% học sinh của trường này đều xuất thân từ gia đình giàu có hoặc quyền quý, dù không có bộ đồng phục này, vẻ ngoài và khí chất quá mức xuất sắc của họ cũng không phải là người thường.
Nhà hàng của họ không tính là quá sang trọng, hầu như chưa từng tiếp đãi loại khách này, cho nên anh ta có chút khẩn trương.
Gần như ngay lập tức, Úc Án đáp lời: "Được."
Tiếp theo, cậu cùng người phục vụ quay đầu nhìn Hạ Lê An.
"Ừ." Hạ Lê An đáp một tiếng rất nhẹ.
Nhưng Úc Án quen thuộc hắn, vẫn có thể nghe ra sự không tự nhiên trong đó.
Vị trí ở góc, không có cửa sổ, cực kỳ khuất, trừ khi chủ động gọi phục vụ đến, không ai sẽ đi qua đây, đối với các cặp tình nhân bình thường mà nói, điều này rất có tình thú.
Nhưng đối với những người không phải tình nhân mà nói sẽ đứng ngồi không yên.
Chính là Hạ Lê An lúc này.
Mở thực đơn ra, đập vào mắt toàn là các món ăn dành cho cặp đôi.
Hắn như bị bỏng tay, đột ngột khép thực đơn lại.
Động tĩnh hơi lớn, Úc Án đúng lúc ngẩng đầu: "Sao vậy, học trưởng?"
Ánh đèn màu ấm áp lại lãng mạn, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp kia, có một loại cảm xúc như tranh sơn dầu, tinh tế mà tốt đẹp.
Hạ Lê An chỉ nhìn cậu một giây, liền dời mắt đi, giọng nói cố tỏ ra trấn định: "Không có gì, cậu gọi món đi, tôi ăn gì cũng được, không kén."
"Ừ."
Úc Án có chút mờ mịt.
Cậu rất giỏi quan sát, cho nên cậu có thể cảm giác được sự khác thường và mất tự nhiên của Hạ Lê An, nhưng đồng thời, cậu lại tiếp xúc với người quá ít, cho nên cậu không phân biệt được cảm xúc cụ thể của Hạ Lê An lúc này.
Hạ Lê An trông rất không thoải mái, nhưng lại không phải phản cảm, thậm chí có chút khẩn trương, đến cả vành tai cũng ửng hồng.
Lần trước vành tai Hạ Lê An hồng là khi bị cậu khen đến xấu hổ.
Nhưng vừa rồi cậu đâu có khen Hạ Lê An.
Úc Án có chút bực bội.
Không rõ cảm xúc của Hạ Lê An sẽ ảnh hưởng đến tiến triển kết hôn của họ.
Úc Án mở thực đơn ra, yên lặng nhìn hai giây, liền giật mình ngẩng đầu: "Học trưởng... em không biết nhà hàng này lại như thế này..."
Nói đến cuối câu, giọng cậu nhỏ dần, ánh mắt bối rối nhìn Hạ Lê An.
Hạ Lê An nhìn cậu với vẻ mặt như đã làm sai chuyện, hiếm khi cảm thấy một tia bực bội.
Tốc độ nói cũng nhanh hơn ngày thường một chút: "Không biết cái gì?"
Úc Án né tránh rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Không biết đây là nhà hàng tình nhân."
Cậu nghe ra, giọng Hạ Lê An không vui.
Cậu chọc Hạ Lê An tức giận.
Cậu thật là lợi hại.
"Thật không biết hay giả vờ không biết?" Hạ Lê An khẽ hừ một tiếng, âm cuối kéo dài ra một chút, như là mang theo một loại cảm xúc chờ mong nào đó.
Úc Án đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, thử nói: "Giả vờ không biết."
Bàn tay Hạ Lê An vốn đặt tự nhiên trên mặt bàn, bỗng chốc nắm lại: "Lừa tôi đến loại nhà hàng này ăn cơm, không sợ tôi tức giận sao?"
Giọng hắn tuy rằng có chút cứng nhắc, nhưng Úc Án có thể cảm giác được hắn rõ ràng vui vẻ hơn vừa rồi.
Xem ra, cậu đã nói ra đáp án mà Hạ Lê An mong đợi.
Có chút giống như... hy vọng bị lừa vậy.
"Vậy anh có tức giận không?" Úc Án hỏi rất chân thành.
Cậu thật sự rất muốn biết đáp án.
Phản ứng hiện tại của Hạ Lê An không giống lắm với những gì cậu phân tích.
Theo lý mà nói, Hạ Lê An hẳn là ghét bị lừa mới đúng.