#Tạ Yến Châu, sao anh lại ngoan thế chứ?#

___________

Tiết Viễn Đình sững sờ.

Tiết Viễn Đình bối rối.

Tiết Viễn Đình hoang mang.

Tiết Viễn Đình im lặng nhìn sang Tạ Yến Châu, ánh mắt như đang hỏi: “Anh bạn à, đầu óc cậu ta bị cửa kẹp à?”

Nhưng Tạ Yến Châu hoàn toàn không có tâm trạng để nhận tín hiệu cầu cứu của Tiết Viễn Đình.

Ánh mắt anh dán chặt lên người Thẩm Du, ánh nhìn đầy dò xét và nghi hoặc như muốn khoét một cái lỗ trên sườn mặt cậu.

Bị hai người nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ như thế, Thẩm Du lại chẳng buồn giải thích, chỉ quay đầu kéo tay áo Tạ Yến Châu:

“Đi thôi, muộn rồi, còn phải đi học nữa.”

Lông mày Tiết Viễn Đình sắp nhíu thành bánh quai chèo đến nơi.

Cái gì vậy? Thẩm Du tưởng anh đây dễ bị bắt nạt chắc? Tạ Yến Châu đời nào chịu nghe lời cậu ta ——

Ý nghĩ ấy còn chưa kịp dứt trong đầu.

Tạ Yến Châu đã thật sự đi theo Thẩm Du rồi.

Không liếc anh ta một cái, bỏ đi luôn.

Tiết Viễn Đình: “……”

Cái… cái quái gì vậy?

Hai người này đều điên cả rồi à?

---

Lúc Thẩm Du và Tạ Yến Châu, một trước một sau bước vào phòng học, lớp học vốn đang ồn ào lập tức yên ắng hẳn.

Vô số ánh mắt dừng lại trên người hai người họ.

Đa số nữ sinh đều ánh mắt lấp lánh.

Hai người bọn họ là hai kiểu hoàn toàn trái ngược nhau.

Tạ Yến Châu có ngũ quan sắc nét, đường nét gương mặt lạnh lùng, ưu việt, nhưng thần thái lười biếng, buông lơi lại hòa tan bớt cảm giác xa cách đó, tạo nên một sức hút rất đặc biệt.

Khiến người ta vừa e dè vừa không thể không bị thu hút.

Còn Thẩm Du thì lại là kiểu đẹp trai khiến người khác có thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Điều dễ gây chú ý nhất là đôi mắt đẹp nổi bật của cậu, đuôi mắt hơi xếch lên, thường thoáng hiện ý cười nhàn nhạt, khiến tim người nhìn rung động.

Hai người này là “song thần” được công nhận của khoa Toán - Tài chính, diễn đàn trường mỗi lần nhắc tới soái ca là thể nào cũng có ảnh hai người bọn họ, nào là có đang yêu không, thích kiểu người gì, trước kia có từng dây dưa với ai chưa…

Thậm chí còn có người gán ghép hai người họ thành couple.

Dưới một bài post ghép couple lạnh lùng, chính chủ Thẩm Du từng đích thân bình luận dập tắt:

【Chẳng thân thiết gì với Tạ Yến Châu cả, đến bạn bè cũng không tính, làm ơn xóa giùm.】

Hội ghép đôi tức đến đấm ngực dậm chân.

Vậy mà bây giờ, Thẩm Du sau hơn một tháng nghỉ học, vừa trở lại đã đi cùng với Tạ Yến Châu…

Trùng hợp thế sao?

Nhưng dù có tò mò cũng không ai dám bàn tán, chỉ âm thầm nhìn rồi thu ánh mắt lại.

“Bên này, bên này, anh Du!” Bạn cùng phòng của Thẩm Du – Cao Kiều – vẫy tay gọi cậu.

Cậu ta và Tô Tử Gia ngồi hàng ba từ dưới lên, cố ý chừa lại một chỗ cạnh bên, trùng hợp lại gần ngay Tô Tử Gia.

“Mau qua đây đi anh Du, bọn anh để chỗ cho em đó~” Tô Tử Gia chớp mắt, ra vẻ dịu dàng hết sức.

Thẩm Du vừa định hỏi Tạ Yến Châu muốn ngồi đâu, đã thấy anh bật cười mỉa một tiếng, không đợi cậu nói gì đã quay người đi thẳng đến hàng cuối cùng rồi ngồi xuống.

Tiết Viễn Đình học thương mại nên không cùng lớp.

Mà thầy dạy môn này lại đặc biệt thích gọi học sinh ngồi cuối trả lời câu hỏi, nên cả lớp dồn về giữa, phía trước và cuối lớp gần như bỏ trống.

Giờ chỉ còn lại một mình Tạ Yến Châu ngồi hàng cuối, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt như thể ai nợ anh mấy trăm triệu.

Thẩm Du: “……”

Có đôi khi, Tạ Yến Châu thật sự ấu trĩ đến đáng yêu vậy đó.

Thẩm Du cũng chẳng buồn quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của bạn cùng phòng hay mấy người khác, lập tức đi về phía hàng cuối, còn duỗi chân đá chân Tạ Yến Châu:

“Dịch ra chút đi.”

Tạ Yến Châu thấy Thẩm Du đang tiến về phía mình, khớp tay hơi căng cứng lại.

Đến khi cậu đứng ngay trước mặt, ánh mắt anh thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền thu lại, rút chân về, ngồi sát vào trong, y như một học sinh ngoan.

Thẩm Du không nhịn được bật cười khen: “Ngoan ghê.”

Tạ Yến Châu khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu đi, nhưng tâm trạng thì tốt lên thấy rõ.

Đừng nói bạn cùng phòng Thẩm Du, ngay cả những người khác trong lớp cũng chết lặng.

Họ đã học đến kỳ cuối năm ba đại học, suốt hơn hai năm rưỡi nay, Thẩm Du và Tạ Yến Châu luôn đối đầu nhau gay gắt, bình thường chẳng nói mấy câu, mở miệng ra là cãi.

Việc chọn chỗ ngồi càng là chuyện lớn — đừng nói ngồi chung, họ hầu như lúc nào cũng ngồi chéo nhau, như thể chỉ cần ở xa là yên bình.

Tạ Yến Châu ngồi sau bên phải, Thẩm Du thì ngồi trước bên trái, và ngược lại.

Hôm nay lại cùng ngồi? Xoá bỏ hiềm khích rồi à?

Ba người bạn cùng phòng của Thẩm Du cũng thấy khó hiểu.

“Gì thế này? Làm hòa rồi hả?”

“Không thể nào, cuối tuần trước anh Du về ký túc xá, bọn anh rủ đi coi diễn kịch của CLB âm nhạc, cậu ấy còn bảo ‘không đi, có mùi chó’. Hỏi 'chó’ là ai, cậu ấy nói Tạ Yến Châu đó.”

“Đúng vậy mà! Lúc đó tao còn hỏi ‘anh sắp tốt nghiệp rồi, còn phiền Tạ Yến Châu làm gì’, cậu ấy bảo trời sinh đã thấy phiền, không thích là không thích, thế mà bây giờ…”

Cao Kiều đột nhiên điện thoại rung, cậu ta liếc nhìn, rồi nói:

“À, anh Du nhắn tin cho tao, bảo từ giờ sẽ ngồi với Tạ Yến Châu. Còn…”

Cậu ta lộ vẻ khó xử.

Tô Tử Gia giục: “Còn gì nữa?”

Cao Kiều nhìn Tô Tử Gia nói: “Cậu ấy bảo cậu tránh xa chút, giờ nhìn thấy cậu là bực.”

Tô Tử Gia sững người, không tin nổi.

Cậu ta giật điện thoại xem, quả thật là nguyên văn lời Thẩm Du như vậy.

Sắc mặt Tô Tử Gia trắng bệch, vành mắt đỏ lên, ấm ức hỏi: “Tớ làm gì sai? Sao cậu ấy lại ghét tớ như thế…”

“Cái này... bọn tớ đâu có biết.”

Tô Tử Gia dù có bạn trai rồi vẫn cứ thích bám lấy các nam sinh khác, tuy ai cũng thấy ngứa mắt nhưng vì cùng là bạn học nên chẳng ai tiện nói.

Cậu ta quay đầu lại nhìn, thấy Thẩm Du đang túm nhẹ tay áo Tạ Yến Châu, nói gì đó với anh.

Tạ Yến Châu nhướng mày, trông như không kiên nhẫn lắm, nhưng cả người lại nghiêng về phía Thẩm Du, rõ ràng là có cảm tình.

Sao lại thế được?

Tô Tử Gia mờ mịt.

Lẽ ra giờ này Thẩm Du phải đang cãi nhau với Tạ Yến Châu mới đúng chứ?

Hôm qua rõ ràng là cậu ta đưa thuốc cho Trịnh Miểu, Thẩm Du lúc nào cũng mềm lòng với người nhà họ Trịnh, chắc chắn sẽ không nghi ngờ đâu…

Huống hồ tối qua cả Trịnh Miểu lẫn Tạ Yến Châu đều không liên lạc được, Tô Tử Gia còn tưởng mọi chuyện đã xong xuôi rồi. Ai ngờ…

Không những không hủy hôn, mà quan hệ còn thân thiết hơn?

Đặc biệt là ánh mắt họ nhìn nhau, cứ như ai cũng không chen nổi vào giữa.

Điều khiến Tô Tử Gia cảm thấy khủng hoảng nhất là…

Cậu ta cảm thấy bộ đồ hôm nay Thẩm Du mặc, hình như đã từng thấy Tạ Yến Châu mặc qua.

Tô Tử Gia cắn chặt răng, lập tức nhắn tin cho Trịnh Miểu.

---

Vì đã nhiều năm không đụng đến bài vở, Thẩm Du vẫn hơi choáng.

Hôm qua đi bar, cậu không nghĩ ngợi nhiều, chỉ tính kiếm chỗ ngồi rồi tụ họp với bạn học, sau đó về nhà.

Nên cậu chẳng mang theo sách vở gì cả.

Giờ chỉ có thể mượn sách của Tạ Yến Châu xem.

Tạ Yến Châu chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp đưa sách của mình cho cậu.

Thẩm Du mở ra thì thấy… trắng trơn. Không có một dòng ghi chép nào. Mới toanh không tì vết.

Cảnh tượng này khiến Thẩm Du nhớ lại hồi mới vào đại học, có lần cậu từng thấy Tạ Yến Châu ghi chép gì đó trong sách.

Cậu thấy lạ, vì theo những gì cậu biết thì Tạ Yến Châu xưa nay không bao giờ ghi chú.

Lẽ nào là bí kíp tu luyện gì?

Thế là Thẩm Du lén nhìn thử khi không có ai chú ý.

Kết quả chỉ thấy… một cái đầu thỏ hoạt hình vẽ bằng bút bi màu xanh nhạt.

Khi ấy Thẩm Du cạn lời luôn.

Cậu thật sự không biết trong đầu Tạ Yến Châu chứa gì, quá ấu trĩ.

Nhưng sau khi trải qua một đời, giờ nhớ lại, Thẩm Du lại khẽ cười.

Vì sau này lúc hai người yêu nhau, cậu phát hiện Tạ Yến Châu luôn dùng hình con thỏ để ám chỉ mình, ngay cả lúc nhắn tin cũng hay gửi emoji thỏ.

Tạ Yến Châu là học bá, không làm ghi chú, nhưng sẽ vẽ người mình thích ở góc trống trong sách.

Thẩm Du lật qua vài trang, đến trang thứ bảy, quả nhiên lại thấy một con thỏ hoạt hình.

Cậu chỉ vào bức vẽ ấy, hỏi:

“Này, cái này là gì thế?”

Tạ Yến Châu nhìn theo tầm mắt cậu, cơ bắp bất chợt căng lên.

Anh hắng giọng, tự tin đáp: “Thỏ, chưa từng thấy à?”

“Thấy rồi.” Thẩm Du cười nhẹ, “Anh vẽ đáng yêu thật đấy.”

“… Ừ.”

Tạ Yến Châu thầm nghĩ, hình như đây là lần thứ hai Thẩm Du dùng giọng dịu dàng như vậy khen anh.

Lần trước, đã là chuyện gần mười năm trước rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play