#Hũ giấm này chua thật#
________
Động tác bất ngờ khiến Thẩm Du hoảng hốt kêu lên một tiếng, nhưng tiếng kêu ấy rõ ràng lại khiến Tạ Yến Châu vui lòng.
Tạ Yến Châu bật cười ngắn ngủi, giọng mang chút giễu cợt: “Vừa rồi còn sai anh chạy tới chạy lui thấy sướng lắm cơ mà? Đại thiếu gia.”
Thẩm Du tỏ vẻ hợp tình hợp lý: “Sai anh chút thì sao chứ?”
Kiếp trước từ năm 24 tuổi đến tận 27 tuổi, cậu quen sai anh làm việc đã thành thói quen rồi.
Phía sau Thẩm Du, nơi cậu không nhìn thấy, khóe môi Tạ Yến Châu khẽ cong.
Không hiểu vì sao, rõ ràng Thẩm Du đang ra lệnh cho anh, nhưng anh chẳng thấy khó chịu chút nào.
Cậu giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng, nhìn mà chỉ muốn trêu đùa thêm.
Anh bế người lên đưa lên tầng, vào phòng ngủ, cúi người đặt cậu xuống giường: “Giường của em đấy, vừa lòng chưa?”
“Không hẳn đâu.”
Thấy Tạ Yến Châu định rời đi, Thẩm Du hoảng lên, vội nắm lấy cổ tay anh.
“Vậy em còn muốn gì nữa?” Tạ Yến Châu nhướng mày, “Chẳng lẽ còn muốn anh kiếm mấy người biết dính người, biết làm nũng tới nằm cùng em?”
Thẩm Du: “……”
Gì thế này, người này giận dai thật.
Đúng là một hũ giấm to.
Thẩm Du cố nén cười, giả vờ đáng thương: “Tạ Yến Châu, anh ở lại với em đi.”
Tạ Yến Châu khựng lại.
Thẩm Du kéo anh nằm xuống: “Ngủ cạnh em nè.”
Không hiểu sao, Tạ Yến Châu từng học võ từ nhỏ, lớn lên lại còn tập gym đều đặn, thế mà lúc này lại bị kéo cái là ngã luôn xuống giường, y như chẳng có chút sức lực nào.
Mãi đến khi Thẩm Du dựa sát vào, Tạ Yến Châu mới như chợt bừng tỉnh, cả người cứng đờ, ngoài miệng vẫn còn cứng nhắc: “Thế này thì ngủ kiểu gì?”
Thẩm Du tắt đèn, chui thẳng vào lòng Tạ Yến Châu, đưa tay ôm chặt lấy eo anh.
“Ngủ như vầy nè.”
Bóng tối vây quanh hai người.
Nhắm mắt lại, Thẩm Du nghe tiếng tim đập dồn dập, vang đến mức như muốn chấn màng nhĩ.
Nhưng tim ai đang đập vậy—Tạ Yến Châu hay chính cậu? Thẩm Du cũng không rõ nữa.
Đêm đó, Thẩm Du ngủ rất ngon.
Lúc tỉnh dậy, đã hơn chín giờ.
Mắt mơ màng mở ra, bên cạnh đã chẳng còn bóng dáng Tạ Yến Châu.
Cậu lười biếng ngồi dậy, xỏ vào đôi dép lê của Tạ Yến Châu, vừa đi xuống lầu vừa gọi: “Tạ Yến Châu, Tạ Yến Châu—”
“Đừng gọi hồn nữa, lại đây ăn sáng.” Tạ Yến Châu vừa bày hộp cháo lên bàn trà vừa nói, “Không biết thiếu gia muốn ăn gì, nên mua đại.”
Thẩm Du lại gần, phát hiện là cháo bí đỏ mà mình thích ăn, còn là mua từ đúng chỗ thường ăn.
Ha, còn “không biết em ăn gì” cơ đấy—rõ ràng nhớ kỹ mồn một.
Người này sao miệng cứng quá vậy?
Nhưng cũng không sao cả, Thẩm Du mím môi cười, trong lòng nghĩ:
Dù sao kiếp này em có cả đống thời gian để lãng phí trên người anh, sẽ có một ngày anh cảm nhận được lòng em.
Tất cả, có thể từ từ.
Ăn sáng xong, Thẩm Du định tâm sự gì đó với Tạ Yến Châu, nhưng đúng lúc đó lại nhận được một cuộc điện thoại.
Tên bạn cùng phòng hiện lên trên màn hình, Thẩm Du nghe máy.
Đầu bên kia hạ giọng: “Anh Du ới, bao giờ cậu tới trường thế? Tô Tử Gia bảo tôi nhắn cậu, tiết ba là môn bắt buộc, điểm danh gắt lắm, cậu mà không đến là…”
Thẩm Du khựng lại, chợt nhớ ra—hiện tại cậu mới 21 tuổi, đang học kỳ sau năm ba… Đúng rồi, phải đi học lại.
Quá sức rồi. Cậu đã tốt nghiệp ba bốn năm, mấy thứ như Giải tích, Xác suất thống kê, Thẩm Du sớm quăng hết rồi.
Nhưng tin tốt là—cậu và Tạ Yến Châu học chung ngành Tài chính – Toán học. Dù không cùng lớp, nhưng lớp học chung môn bắt buộc.
Thẩm Du cúp máy, ngẩng đầu nhìn sang: “Hôm nay anh có đến trường không?”
Nhà khá yên tĩnh, nên Tạ Yến Châu cũng nghe được nội dung cuộc gọi, hừ một tiếng: “Trốn học hơn tháng rồi, đại học bá lại ngoan ngoãn đòi đi học à? Đáng ăn mừng thật đấy.”
Thẩm Du: “……”
Tự dưng nói móc cái gì vậy?
Miệng của Tạ Yến Châu, đời trước mình ghét cũng không phải không có lý.
Nhưng bây giờ Thẩm Du đã biết cách đối phó.
Cậu nhướng mày: “Anh mừng bằng miệng thôi á? Không lẽ thiếu gia Tạ đây nhỏ mọn thế?”
“Còn muốn quà luôn?”
Tạ Yến Châu nhìn cậu, dở khóc dở cười. Cuối cùng ai đi học đây?
Nhưng anh vẫn hỏi: “Em muốn gì?”
Thẩm Du ăn một muỗng cháo bí đỏ, giọng điềm nhiên: “Tối nay em phải về nhà. Ngày kia tới ngủ chỗ anh, anh chuẩn bị cho em bộ đồ ngủ làm quà là được.”
Nói rồi, cậu vừa lòng nhìn thấy người nào đó vừa nãy còn ra vẻ cứng rắn, giờ thì im như thóc.
Tai còn hơi đỏ đỏ.
Ăn xong, hai người thay đồ rồi lên đường đến trường.
Lên xe, Thẩm Du cúi nhìn bộ đồ trên người—áo thun đen và quần jeans, đều là đồ của Tạ Yến Châu.
Tạ Yến Châu cao 1m87, hơn cậu 5 phân, nên áo khoác hơi dài, che gần nửa bàn tay.
Quần áo thơm lắm. Thẩm Du hôm qua đã phát hiện ra nước xả vải của Tạ Yến Châu giống hệt loại mẹ cậu hay dùng: mùi oải hương dịu nhẹ.
Cậu tựa lưng ra sau, chui mặt vào trong áo khoác, hít sâu một hơi.
Cảnh này vừa khéo bị Tạ Yến Châu nhìn thấy.
“Em đang làm gì đấy?” Anh hỏi.
Không phải là ngủ thiếu sao?
Ngay lập tức bị chính mình phủ định—hôm qua cậu ngủ như heo, không biết chính mình gây chấn động cỡ nào cho người ta.
Thẩm Du nâng mắt, ánh nhìn rơi trên mặt Tạ Yến Châu, giọng bình thản: “Không nhìn ra à? Em đang ngửi mùi của anh.”
Tạ Yến Châu lập tức quay mặt đi, buông một câu chửi nhỏ.
Tỏ vẻ cực kỳ ghét bỏ.
Nhưng Thẩm Du lại thấy rất rõ—vành tai người đang cầm vô lăng kia, đỏ như bị lửa đốt.
Thi bằng lái mấy năm, từng đua xe với bạn bè, thiếu gia Tạ giờ lại vì một câu nói mà tay chân luống cuống, xe mãi mới khởi động được.
Hai mươi phút sau, họ đến bãi đậu xe phía sau khu giảng đường.
Lúc xuống xe, đúng lúc gặp bạn thân của Tạ Yến Châu—Tiết Viễn Đình đang dừng xe ở bãi bên cạnh.
Thấy xe Tạ Yến Châu đậu cạnh mình, Tiết Viễn Đình đi tới chào hỏi: “Ơ tình cờ ghê, không ngờ—”
Nói được nửa câu, bỗng nghẹn lại.
Anh ta trợn mắt nhìn Thẩm Du bước xuống từ ghế phụ, mắt suýt thì rơi ra khỏi tròng.
Thẩm Du lại điềm nhiên chào hỏi: “Lâu rồi không gặp.”
Ba tháng trước khi chết, Tiết Viễn Đình còn chạy sang châu Phi làm ăn, hứa mua đặc sản mang về mà đến lúc Thẩm Du chết vẫn chưa gặp lại—quả thật là “lâu rồi không gặp”.
Sự bình tĩnh đó khiến Tiết Viễn Đình hoảng sợ.
Một đống dấu chấm hỏi hiện đầy trên đầu anh ta. Anh ta gần như không tin nổi Thẩm Du lại chủ động chào mình.
Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, vì thân với Tạ Yến Châu mà anh ta thường xuyên bị Thẩm Du lườm nguýt.
Giờ Thẩm Du không chỉ xuống xe cùng Tạ Yến Châu, còn chủ động chào hỏi?
Mình đang nằm mơ, hay tận thế đến rồi?
Hoảng quá, Tiết Viễn Đình vội vàng giơ tay vẫy vẫy chào lại.
Nhưng vừa vẫy hai cái, bỗng thấy Tạ Yến Châu phía sau Thẩm Du liếc qua một cái đầy lạnh lẽo, nhớ ra hai người này từng đối đầu gay gắt, vội rụt tay lại, ho khan mấy tiếng.
Nghĩ một hồi, lại cố tình chọc giận Thẩm Du, cười gian: "Anh dâu ơi, buổi sáng tốt lành!”
Tiếng "anh dâu” vừa vang lên, bước chân Tạ Yến Châu khựng lại.
Rõ ràng anh vẫn còn nhớ—ngày hôm sau sau khi kết hôn, Tiết Viễn Đình và anh cùng từ tòa nhà đi ra, thấy Thẩm Du đứng bên đường liền hô to: “Ê, chẳng phải anh dâu đó sao?”
Lúc ấy Thẩm Du đang cúi đầu nhìn điện thoại, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, cười lạnh đầy sát khí: “Quản tốt con chó nhà anh đi. Gọi bậy làm phiền người khác, đừng trách tôi thay trời hành đạo.”
Tạ Yến Châu nhíu mày, đang định bảo Tiết Viễn Đình im miệng.
Nhưng Thẩm Du lại lên tiếng trước.
Dưới ánh nắng, tóc Thẩm Du mềm mại, phủ một lớp sáng nhàn nhạt như ánh kim. Cậu khoác áo khoác của Tạ Yến Châu, khóe môi cong cong:
“Gọi hay lắm, gọi lại lần nữa xem nào.”