(beta lại)

#Trọng sinh, ôm anh không buông tay#

___________

Đông về, mưa lạnh rả rích.

Một lần nữa tưới lên biệt thự Bất Diệt, ánh lửa lan tràn cuồng loạn tận trời.

Tiếng còi báo động vang vọng từ xa, sắc nhọn và chói tai, nhưng rơi vào tai lại trở nên mơ hồ như mộng.

Giữa hơi nóng như thiêu đốt đến tận xương tủy, chỉ còn lại một câu nói trầm thấp, tha thiết, rõ ràng vô cùng ——

“Thẩm Du, đừng sợ, anh tới với em rồi.”

Người đàn ông ôm lấy thân thể đã lạnh ngắt trong lòng, mặc cho ngọn lửa nuốt trọn, an yên nhắm mắt.

……

“Tạ Yến Châu ——”

Cơn đau nhói nơi lồng ngực khiến Thẩm Du giật bắn mở mắt, bật thốt lên gọi trong hoảng hốt.

Trước mắt là ánh đèn chói lòa, nhạc điện tử dồn dập khiến đầu người như muốn nổ tung.

Đây là... quán bar?

Còn chưa kịp hoàn hồn, bên tai đã vang lên một giọng nói chán ghét: “Anh còn nghĩ đến cái tên xui xẻo đó làm gì?”

Thân thể Thẩm Du khựng lại.

Cậu chậm rãi quay đầu, ánh mắt đụng phải một thiếu niên thanh tú đang ngồi cạnh mình, cúi đầu rót rượu vang đỏ từ một chai lớn vào ly.

Người này... chẳng phải Trịnh Miểu, em họ của cậu sao?

Thẩm Du nhớ rất rõ, Trịnh Miểu đời trước vì muốn leo giường ai đó mà bị phế bỏ. Sao giờ lại yên ổn ngồi đây nói chuyện với cậu?

Cậu không nói gì, Trịnh Miểu tưởng cậu tâm trạng không tốt, vội vàng cười nịnh: “Anh yên tâm, em đã sắp xếp người dưới lầu rồi, chỉ chờ Tạ Yến Châu xuất hiện! Chờ có scandal, xem anh ta còn dám liên hôn với anh không!”

Liên hôn? Với Tạ Yến Châu?!

Cảnh tượng và cuộc đối thoại như từng quen biết khiến đầu óc Thẩm Du vốn rối loạn bỗng bừng tỉnh.

Cậu bật điện thoại xem thời gian, hít một hơi thật sâu ——

Cậu đã trọng sinh, quay về mùa xuân sáu năm trước.

Năm ấy, cậu vừa tròn 21 tuổi, chưa gặp tai nạn xe, chưa cãi vã quyết liệt với gia đình, Tạ Yến Châu cũng chưa vì cậu mà chết. 

Mọi thứ... vẫn chưa bắt đầu.

Sống mũi cay xè, Thẩm Du khàn giọng hỏi: “Khi nào anh ấy đến?”

Trịnh Miểu không phát hiện điểm khác thường, liếc tin nhắn trên điện thoại, cười nói: “Sắp rồi, anh uống ly rượu cho đỡ run đi!”

Nói rồi, hắn ân cần đưa ly rượu vang tới trước mặt.

Thẩm Du cầm lấy ly rượu, đột nhiên bật cười.

Cậu làm sao có thể quên được ly rượu này.

Thời điểm này, gia đình vừa mới sắp đặt chuyện liên hôn giữa cậu và Tạ Yến Châu.

Từ nhỏ đến lớn, hai người là đối thủ một mất một còn, không đội trời chung. Cậu đương nhiên phản đối.

Trịnh Miểu nghe xong liền bô bô rằng Tạ Yến Châu cố tình chọc tức cậu mới đồng ý liên hôn, thực ra đang qua lại với một minh tinh hạng ba. Chỉ cần bắt được ảnh nóng tại quán bar, tung tin ra, hôn sự chắc chắn tan vỡ.

Năm đó, Thẩm Du còn trẻ máu nóng, lập tức kéo một đám người đi “bắt gian”.

Nhưng Trịnh Miểu đã sớm hạ thuốc vào rượu.

Uống xong ly rượu này, Thẩm Du sẽ chạy ra khỏi toilet trong tình trạng quần áo xộc xệch, bị paparazzi chụp đủ kiểu.

Khi ấy, Trịnh Miểu đứng bên giơ máy ảnh, chuẩn bị mang hình đi ép Tạ Yến Châu để thế thân liên hôn.

Đời trước, Tạ Yến Châu xông vào đúng lúc minh tinh kia định sờ mặt cậu.

Anh một cước đá văng tên đó, lạnh lùng kéo tay cậu, trầm giọng hỏi: “Em thật sự không muốn kết hôn với anh?”

Lúc đó Thẩm Du đã sắp mê man, vẫn cố chấp bật lại: “Anh nói xem?”

Sau đó, xảy ra thêm nhiều chuyện, hai người chia tay trong giận dỗi, cuối cùng là Tạ Yến Châu hủy hôn, xuất ngoại.

Trước khi đi, anh còn gọi điện cho cậu một cuộc.

Nghĩ lại nội dung cuộc gọi ấy, lòng Thẩm Du giờ vẫn còn nhói lên.

Bên kia, Trịnh Miểu vẫn nằng nặc bắt cậu uống rượu.

Thẩm Du chỉ thấy giọng hắn cực kỳ chói tai, dứt khoát tạt cả ly rượu vào mặt Trịnh Miểu, giơ chân đá ngã!

Sau đó, dưới ánh mắt sững sờ không thể tin nổi của đối phương, cậu túm tóc hắn, đôi mắt nheo lại, giọng trầm thấp như vai ác uy hiếp: “Cậu thử sủa thêm một câu nữa xem?”

Trịnh Miểu bị túm tóc, mặt tái mét, không hiểu sao vừa rồi vẫn nói chuyện bình thường, giờ Thẩm Du lại như biến thành người khác.

Thẩm Du chẳng buồn giải thích, đang định đánh thêm vài cú thì điện thoại Trịnh Miểu rung lên.

Là bartender dưới lầu nhắn: [Tên đó đến rồi.]

Tay Thẩm Du khựng lại.

Ngay sau đó, tim cậu đập rộn ràng không kiểm soát, hốc mắt nóng lên.

Tạ Yến Châu đến rồi.

Họ sắp được gặp lại.

Thẩm Du hất văng Trịnh Miểu, xông vào toilet, lôi tên minh tinh bị nhốt trong đó ra đánh một trận.

Rồi đứng trước gương, cậu kéo lỏng cà vạt, để lộ xương quai xanh trắng trẻo thanh mảnh.

Vài phút sau, cửa bị đẩy ra.

Một thanh niên cao gầy, khí chất lạnh lùng ngạo nghễ bước vào giữa vòng vây bảo tiêu và nhân viên phục vụ. Nhìn khắp căn phòng lộn xộn, lông mày anh khẽ nhíu lại.

Anh theo bản năng tìm kiếm bóng hình quen thuộc nào đó.

Ngay khoảnh khắc ấy, một lực mạnh mẽ lao vào lòng anh.

“Tạ Yến Châu... bọn họ bắt nạt em...”

Giọng cậu nghẹn ngào, mang theo chút nũng nịu.

Tạ Yến Châu cúi đầu, nhìn Thẩm Du trong lòng ngực, lại nhìn hai người nằm ngất dưới đất, nhất thời không hiểu cậu đang giở trò gì.

Không chỉ anh, đám bảo tiêu đi cùng cũng sững người.

Ai ai cũng biết, Thẩm Du và Tạ Yến Châu là đôi oan gia gặp mặt là đấu.

Trên đường, nếu Tạ Yến Châu đi bên trái, Thẩm Du nhất định phải đi bên phải và còn liếc xéo kèm theo nụ cười khinh thường;

Tại buổi đấu giá, hễ Thẩm Du nhắm món nào, Tạ Yến Châu nhất định sẽ trả giá cao hơn, sau đó gửi về tận nhà họ Thẩm kèm một câu “Đồ ngu”.

Thẩm Du vừa khen một nữ minh tinh xinh đẹp, hôm sau người đó liền bị nhà họ Tạ cho ôm máy bay phóng ra nước ngoài…

Những chuyện kiểu đó xảy ra vô số lần từ bé đến lớn.

Ấy vậy mà vì lợi ích gia tộc, hai người bị sắp đặt liên hôn.

Tối nay, đám bảo tiêu vốn đang giúp Tạ Yến Châu chọn vest, anh lại nhận được cuộc gọi từ Thẩm Du, bảo ra bar nói chuyện.

Lúc đó bảo tiêu định ngăn: Đây rõ ràng là Hồng Môn Yến!

Ai ngờ…

Giờ đây, nhìn Thẩm Du lao vào lòng Tạ Yến Châu, mặt ửng đỏ, mắt long lanh, làm nũng:

“Bọn họ hạ thuốc vào rượu của em...”

Hạ thuốc? Rõ ràng là cậu gài bẫy người ta!

Bảo tiêu nhìn sang Tạ Yến Châu.

Từ lúc Thẩm Du nhào vào, anh đã như hóa đá.

Cả người đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt luôn sắc bén giờ lại mở to, tràn đầy kinh ngạc.

Bảo tiêu thầm gào: Xong rồi!

Địch quá gian xảo! Làm thiếu gia nhà mình đơ luôn rồi!

Anh ho khan to một tiếng.

Lâu lắm sau, Tạ Yến Châu mới có phản ứng.

Anh cười khẩy, túm cổ áo kéo Thẩm Du ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu, giọng lười biếng:

“Lại muốn giở trò gì nữa?”

Nhưng ngay sau đó, Thẩm Du ôm lấy cánh tay anh, mềm nhũn dựa vào vai, giống như đã quen thuộc từ lâu.

Đôi mắt long lanh híp lại, môi ửng đỏ như được rượu nhuộm màu, đẹp đến hút hồn.

Cậu kề sát mặt anh, thì thầm bằng chất giọng ướt át:

“Tạ Yến Châu, cứu em...”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play