#Miệng đau quá# (beta lại)
________
Căn phòng vẫn còn lảng vảng hương khí mê hoặc.
Thế nhưng từng chữ Thẩm Du thốt ra lại vô cùng rõ ràng, từng lời từng tiếng rơi thẳng vào tai Tạ Yến Châu.
Tạ Yến Châu cụp mắt nhìn cậu.
Ánh sáng nhập nhoè trong phòng phản chiếu nét mặt mờ tối của anh, từ góc độ của Thẩm Du chỉ có thể nhìn thấy yết hầu của người kia khẽ chuyển động lên xuống.
Ngay sau đó, giọng anh hơi khàn khàn vang lên:
“Em nghĩ anh cứu em kiểu gì?”
Thẩm Du thấy anh bắt đầu đáp lại, liền được đà lấn tới:
“Đưa em về nhà.”
Ngừng một chút, lại bổ sung thêm:
“Về nhà anh.”
Rồi không quên nói thêm một câu:
“Phòng ngủ.”
Mỗi lần cậu nói một từ, sắc mặt Tạ Yến Châu lại biến đổi một phần.
Cả đám người xung quanh đều hít sâu một hơi.
Gì cơ?!
Thẩm Du muốn về nhà với Tạ Yến Châu —— còn là vào tận phòng ngủ?!
Các vệ sĩ phía sau suýt nữa nhắm mắt than trời.
Lần trước có người bày trò quyến rũ thiếu gia nhà bọn họ, kết cục là bị chính tay anh đá hai cước, trực tiếp nhập viện.
Huống hồ Thẩm Du và thiếu gia từ bé đến lớn vốn chẳng ưa gì nhau, giờ lại nói ra mấy lời buồn nôn thế này, không khéo còn bị đánh thê thảm hơn…
Vệ sĩ đang định tiến lên can ngăn, thì chợt nghe Tạ Yến Châu lạnh giọng quát:
“Tránh ra.”
Vệ sĩ vội vàng vươn tay định gạt tay Thẩm Du ra.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào, Tạ Yến Châu đã lạnh lùng liếc qua:
"Tôi bảo mấy người tránh ra.”
“Dạ… Hả?” Vệ sĩ mơ màng.
Còn chưa kịp phản ứng gì, Tạ Yến Châu đã cởi áo khoác vest, choàng lên người Thẩm Du, rồi cúi xuống bế cậu lên, bước đi thẳng một mạch.
Cứ như thể chậm một giây là người trong lòng sẽ mọc cánh bay mất vậy.
Vệ sĩ đứng hình: Đcm, anh tính bế người ta ra ngoài làm thật à?!
Anh ta vội vàng chạy theo. Lúc xuống lầu thì vừa đúng lúc thấy Tạ Yến Châu bế người vào ghế sau xe.
"Về Thanh Phong Uyển.” Tạ Yến Châu ra lệnh cho tài xế.
Cửa xe đóng lại, kính xe cùng vách ngăn nội thất đồng thời bật lên, tạo thành một không gian hoàn toàn kín đáo.
Sau khi ổn định, Tạ Yến Châu cúi đầu nhìn người đang ngoan ngoãn nằm trong lòng.
Anh mới nhận ra Thẩm Du từ nãy tới giờ vẫn nằm yên không nhúc nhích, không giãy giụa, không phản kháng, ngoan ngoãn đến kỳ lạ.
Không những thế, vừa lên xe, Thẩm Du còn tìm một tư thế đặc biệt thoải mái mà nằm xuống. Cứ như thể đã từng nằm thế này vô số lần.
Tạ Yến Châu cau mày ngày càng sâu, Thẩm Du lại nhìn anh chăm chú, viền mắt hơi ửng đỏ.
Kiếp trước, cậu bị người ta gièm pha, bạn bè xa lánh, quan hệ với Tạ Yến Châu cũng ngày một xa cách.
Sau này xảy ra tai nạn xe, cậu bị liệt hai chân. Chính là Tạ Yến Châu đã lập tức từ nước ngoài quay về, ngày ngày chăm sóc, bế cậu đi khắp nơi.
Lúc đó Thẩm Du mới hiểu rõ tình cảm của anh.
Cậu đã từng nghĩ, nếu có thể quay lại khoảng thời gian còn khoẻ mạnh, nhất định sẽ trân trọng, nghiêm túc ở bên Tạ Yến Châu.
Vì thế khi nãy trong căn phòng ấy, Thẩm Du đã nghĩ thông suốt rồi.
Cậu phải nắm lấy tất cả cơ hội, để được ở bên Tạ Yến Châu.
Nghĩ vậy, Thẩm Du vươn tay nâng mặt Tạ Yến Châu lên, nửa người trên nghiêng tới gần.
Cơ thể Tạ Yến Châu cứng đờ, ánh mắt sững lại nhìn người đang tiến đến sát mình. Ngay khi môi sắp chạm vào nhau, anh bỗng nghiêng đầu né tránh.
Tạ Yến Châu đè tay Thẩm Du lại, không cho cậu nhúc nhích.
Yết hầu anh chuyển động dữ dội, cằm siết chặt như đang cố giữ bản thân không vượt giới hạn. Nhắm mắt một giây, anh mới trầm giọng nói:
“Em rốt cuộc muốn làm gì?”
“Muốn —— anh.” Thẩm Du nói cực kỳ rõ ràng.
Tạ Yến Châu không đáp, cụp mắt nhìn môi cậu vẫn còn hơi bóng nước.
Cái miệng này đã mắng anh biết bao nhiêu lần, lần nào cũng khó nghe hơn lần trước.
Mỗi lần bị mắng, Tạ Yến Châu đều nghĩ: khi nào mới có thể chặn lại cho xong.
Giờ cơ hội đưa tới tận cửa, anh lại không dám thực hiện.
Thậm chí có một thoáng anh nghi ngờ, Thẩm Du không phải uống rượu, mà là uống nhầm thuốc giảm IQ.
Bằng không sao có thể nhìn anh mà nói ra mấy câu... gợi tình kiểu này?
Phải biết, mới vài hôm trước vừa xác định việc liên hôn, Thẩm Du đã gọi điện tới mắng anh một trận tơi bời, còn gào lên rằng đời này không bao giờ hạ mình, nếu dám bước vào bán kính 1 mét thì cứ chuẩn bị tinh thần làm thái giám cả đời.
Lúc đó khẩu khí cứng rắn bao nhiêu, giờ mềm mại bấy nhiêu.
Tạ Yến Châu nhíu mày.
Chẳng lẽ giờ là Thẩm Du đang diễn, diễn vở “lạt mềm buộc chặt”, để khiến anh mất cảnh giác rồi "thiến" anh thành thái giám thật?
Lý trí bảo anh đây chắc chắn là một cái bẫy. Phải lập tức đẩy Thẩm Du ra, tránh huyết văng ba thước.
Nhưng mắt anh cứ dán chặt vào đôi môi kia, dứt không ra được.
Chết tiệt thật, anh muốn hôn một phát.
Chắc chắn còn ngon hơn trong mơ nhiều.
Thẩm Du nhìn vẻ mặt anh là biết ngay.
Kiếp trước mỗi lần Tạ Yến Châu muốn bắt nạt cậu, đều là cái vẻ mặt này.
Cậu quyết định đổ thêm dầu vào lửa.
“Không được à?” Thẩm Du cố ý buông tay, ôm ngực, ánh mắt mơ màng,
“Không được thì thôi… Thả em xuống vệ đường… Em đi tìm người khác —— ưm ——!”
Còn chưa kịp nói hết, môi đã bị anh hung hăng chặn lại.
Tạ Yến Châu bóp cằm cậu, tay kia giữ chặt eo, mang theo khí thế mạnh mẽ mà đè xuống.
Mềm thật.
Còn mềm ngọt hơn cả kẹo bông hồi nhỏ.
Trong đầu Tạ Yến Châu chỉ còn mấy chữ to tướng:
TẤT NHIÊN LÀ ĐƯỢC!
LÀM THÁI GIÁM CŨNG ĐÁNG!
…
Thẩm Du lúc quyến rũ người thì tưởng đâu mình cao tay lắm, nhưng lại quên mất một chuyện.
Tạ Yến Châu bây giờ vẫn còn là tên trai tân chính hiệu, cái gì cũng chưa biết, càng đừng nói đến kỹ thuật hôn.
Bị anh bóp cằm suốt nửa ngày, Thẩm Du chỉ thấy miệng mình đau thấu trời, thậm chí còn nếm được vị máu tanh.
Đệt, là chó hoang đang gặm xương à?
Kỳ lạ nhất là dù hôn kiểu không kỹ thuật thế này, vẫn khiến da đầu cậu tê rần từng đợt.
Rõ ràng không uống ly rượu Trịnh Miểu đưa, mà giờ toàn thân lại mềm nhũn.
Cậu vươn tay đẩy anh một chút, muốn anh nhẹ hơn, nhưng Tạ Yến Châu lại giữ chặt cổ tay cậu, không chịu buông, thậm chí còn có xu hướng càng ngày càng nhập tâm…
Thẩm Du sắp chịu không nổi.
Dm! Ai cứu tui với!!
Cứ như nghe được lời cầu cứu, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Thẩm Du lật tay mò lấy máy, còn chưa kịp nhìn là ai gọi đến đã cuống quít bấm nghe.
Ngay sau đó, một giọng nam ngọt ngào vang lên trong xe:
"Anh Du, anh ở đâu vậy? Khu nhà anh to quá, em lạc đường rồi… Anh ra đón em nha?”
Thẩm Du còn chưa kịp hoàn hồn, Tạ Yến Châu đã bật ra một tiếng cười lạnh, cầm lấy điện thoại, giọng lạnh như băng:
“Em ấy bây giờ không rảnh.”
Dứt lời, anh ném luôn điện thoại sang một bên, giữ sau gáy Thẩm Du kéo lại gần.
Lần này lực còn mạnh hơn cả lúc trước.
Thẩm Du lúc này ngay cả sức suy nghĩ cũng không còn, chỉ còn chút lý trí kêu gào phải cúp máy.
Cậu vừa đưa tay ra thì đã bị Tạ Yến Châu túm lại.
Tạ Yến Châu nghiến răng:
“Sao? Em còn muốn tìm thằng khác hả?”