#Anh ôm em được không?# (đã beta lại)
__________
Thẩm Du hé mắt nhìn về phía Tạ Yến Châu.
Vừa rồi bị anh giày vò một trận, giờ phút này dáng vẻ của cậu có thể nói là thê thảm vô cùng.
Khuôn mặt phiếm hồng, đôi mắt hoe nước mơ màng nhìn Tạ Yến Châu, khóe môi dính vết máu không biết của ai, sắc đỏ loang ra khiến môi cậu càng thêm rực rỡ.
Tạ Yến Châu thấp giọng chửi một câu: “M* nó.”
Sau đó vươn tay lấy chai nước bên cạnh, vặn nắp, ngửa đầu uống một hơi.
Trong lúc anh uống nước, Thẩm Du liếc nhìn màn hình điện thoại, cuộc gọi đã bị cắt, trên phần lịch sử hiển thị ba chữ: Tô Tử Gia.
Thẩm Du lập tức hiểu vì sao Tạ Yến Châu lại nổi giận đến thế.
Mấy hôm trước, sau khi biết chuyện bị ép liên hôn, cậu đã gọi điện mắng Tạ Yến Châu một trận, còn kèm theo vài câu uy hiếp.
Hồi đó, Tạ Yến Châu im lặng thật lâu, sau mới lạnh giọng hỏi:
“Vậy em thích kiểu người thế nào?”
Câu hỏi đó, Tạ Yến Châu có lẽ thật sự nghiêm túc.
Nhưng Thẩm Du lại nghĩ anh đang mỉa mai, nên cố tình đáp kiểu chọc tức:
“Kiểu nghe lời, bám người, vào bếp ra phòng khách đều được, còn biết gọi anh ơi, biết nũng nịu.”
Tạ Yến Châu khi ấy cười lạnh:
“Vậy xin lỗi, anh không làm được. Em tự chịu đi.”
Nhưng thực ra, sau khi yêu nhau rồi, Tạ Yến Châu… gần như cái gì cũng làm được cả.
Dù tay nghề nấu ăn không đổi mới là bao, nhưng chuyện gọi anh, nũng nịu, dính người… không thiếu món nào.
Chỉ có điều, trong đám người hai bọn họ quen biết, người thật sự phù hợp với tiêu chuẩn kia… lại chính là Tô Tử Gia.
Tô Tử Gia là bạn học của họ, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ.
Kiếp trước, mỗi lần ở trước mặt hai người bọn họ, hắn đều cố tỏ ra yếu ớt.
Mãi đến sau một lần ngoài ý muốn, Thẩm Du mới biết Trịnh Miểu cố tình phá đám chuyện liên hôn giữa mình và Tạ Yến Châu, còn người đứng sau giật dây… chính là Tô Tử Gia.
Nghĩ tới đây, trong mắt Thẩm Du thoáng lên vẻ chán ghét.
Đúng lúc đó, điện thoại lại rung lên.
Vẫn là Tô Tử Gia gọi tới.
Tạ Yến Châu liếc mắt nhìn Thẩm Du, ánh mắt lạnh lùng dõi theo nhất cử nhất động của cậu, tay cũng hơi nâng lên, có vẻ như chuẩn bị đè người xuống lần nữa, tiếp tục chuyện vừa rồi.
Ai ngờ Thẩm Du dứt khoát tắt máy, tiện tay kéo vào danh sách đen.
Tạ Yến Châu hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng quay mặt đi, giả vờ như chẳng thèm để tâm.
Thẩm Du đặt điện thoại sang một bên, đưa tay chọc chọc mặt anh:
“Tạ Yến Châu.”
“Gì?”
Tạ Yến Châu không quay đầu lại, giọng điệu khó chịu cực độ, còn khó nghe hơn cả lúc cãi nhau.
Nhìn là biết, đang thật sự rất giận.
Nhưng yêu nhau hai năm kiếp trước, Thẩm Du quá hiểu cách dỗ người này rồi.
Cậu vòng tay qua cổ anh, từng tiếng một gọi rõ tên anh:
“Tạ – Yến – Châu.”
“Có chuyện gì?”
Anh vẫn không nhìn cậu, chỉ hơi cong môi, cười lạnh.
Thẩm Du: “……”
Xem ra Tạ Yến Châu lúc 21 tuổi khó dỗ hơn hồi 27 tuổi nhiều.
Cậu dứt khoát rướn người lại gần, chạm vào môi anh, giống như chim gõ kiến, chạm chạm mổ mổ mổ.
Bị mổ mấy cái, khóe miệng Tạ Yến Châu hơi nhếch lên một chút, rồi lại cố đè xuống, cụp mắt nhìn Thẩm Du, như thể đang đánh giá xem cậu định làm gì.
“Em không tính tìm người khác, em chỉ tìm anh thôi.” Thẩm Du nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, “Tô Tử Gia gọi điện chỉ vì tối nay có tiệc liên hoan câu lạc bộ, hắn với bạn trai hắn cùng đi.”
Ngoài xe, đèn đỏ hắt lên, trong mắt cậu như phản chiếu cả bầu trời sao.
Để chứng minh lời mình nói là thật, Thẩm Du đưa điện thoại cho Tạ Yến Châu, ngả đầu lên vai anh, giọng mềm như bún:
“Không tin thì anh tự xem lịch sử trò chuyện.”
Tạ Yến Châu nhận lấy điện thoại, vừa định bấm mở thì cổ tay bị Thẩm Du giữ lại.
Vì cậu bỗng nhớ ra…
Lúc trước bàn bạc với Trịnh Miểu về kế hoạch bắt gian Tạ Yến Châu, toàn bộ tin nhắn vẫn còn nguyên trên điện thoại! Nếu anh mà thấy, tức giận vài ngày không thèm nhìn mặt cậu cũng là còn nhẹ!
Chết tiệt, lúc nãy lo đi câu người ta, quên xoá hết dấu vết gây án rồi!
Thấy Thẩm Du không động đậy, Tạ Yến Châu nhướn mày:
“Sao? Chột dạ?”
Ánh mắt anh có vẻ thản nhiên, nhưng Thẩm Du biết, anh đang nhìn chằm chằm phản ứng của cậu.
Thẩm Du hít sâu, nói:
“Không phải. Em muốn dùng hành động để chứng minh.”
“Hành động gì mà…”
Câu chưa dứt, Thẩm Du đã giữ lấy mặt anh rồi cúi người hôn lên.
Cảm giác mềm mại phủ lên môi, Tạ Yến Châu hơi trợn mắt, cả người cứng đờ, tay đang định vòng qua eo Thẩm Du nhưng khi sắp chạm tới góc áo cậu thì lại chậm rãi rút về.
Như thể sợ phá hỏng điều gì.
Không có cái kiểu gặm xương như chó hoang của Tạ Yến Châu nữa, Thẩm Du đem toàn bộ kinh nghiệm kiếp trước ra áp dụng, từng chút từng chút một dỗ dành.
Chỉ là khi tách ra, cậu phát hiện Tạ Yến Châu… mắt vẫn trợn tròn.
Thẩm Du: “……”
Gì đây?
Kiếp trước sau khi ở bên nhau, chính miệng Tạ Yến Châu nói anh đã yêu thầm cậu nhiều năm, Thẩm Du vẫn luôn tin thật, vừa thấy đắc ý vừa thấy có chút áy náy.
Nhưng tình hình bây giờ là sao?
Người yêu thầm cậu, bị cậu hôn mà tròn mắt ra thế này là sao?
Có cần cảnh giác đến mức đó không?
“Nhìn gì mà nhìn?”
Tạ Yến Châu bị nhìn đến mức phải quay mặt đi, yết hầu lăn lên lăn xuống, tiện tay ôm lấy cái gối đè lên đùi.
Thẩm Du hiểu rồi. Trong mắt hiện lên nụ cười ranh mãnh.
Xem ra… cũng tạm coi là thành công?
Xe rất nhanh đã đến khu biệt thự nội thành nơi Tạ Yến Châu ở.
Anh xuống xe trước, Thẩm Du ở phía sau thì một câu “Đau đầu quá à Tạ Yến Châu”, một câu “Chân em mềm nhũn, không đi nổi” mà lết theo.
Tạ Yến Châu nhíu mày: “Vậy giờ làm sao?”
Thẩm Du lập tức đưa tay ra, ngửa đầu nhìn anh, giọng nhỏ nhẹ:
“Anh ôm em được không?”
Nhìn dáng vẻ cực kỳ ỷ lại kia của cậu, Tạ Yến Châu suýt nữa không kìm được lại văng tục.
Anh hắng giọng:
“Nể em là bệnh nhân.”
Dù sao… chắc cũng chỉ được như vậy đêm nay thôi.
Thẩm Du lúc không uống rượu, tỉnh táo, làm gì có chuyện đối xử với anh dễ chịu đến vậy?
Tạ Yến Châu cúi đầu, cong lưng, bế cậu lên.
Bế công chúa thành công khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên anh bế kiểu công chúa một người, cũng lo không bế nổi bị Thẩm Du cười nhạo, may mà ổn.
Vào đến phòng khách, Tạ Yến Châu đặt cậu lên sofa, tháo giày giúp rồi ngồi dậy lấy điện thoại.
Thẩm Du hỏi:
“Anh gọi cho ai thế?”
“Bác sĩ.” Tạ Yến Châu nhìn cậu như đồ ngốc. “Em không phải bị người ta bỏ thuốc à? Thứ đó hại sức khoẻ.”
Thẩm Du: !!!
Diễn biến không đúng rồi, không phải vì cậu bị bỏ thuốc nên hai đứa mình mới thuận lý thành chương mà như vậy như vậy sao?
Sao giờ lại gọi bác sĩ?!
Mấu chốt là… cậu có uống ly rượu đó đâu!
Nếu Tạ Yến Châu thật sự gọi bác sĩ tới, chẳng phải sẽ lộ hết sao?
Thẩm Du hít sâu, kéo tay áo anh:
“Tạ Yến Châu… anh không thể giúp em được à?”
Một câu đó thôi, suýt nữa khiến Tạ Yến Châu “cứng”.
May mà anh còn lý trí, cứng rắn gọi điện cho bác sĩ.
Bác sĩ hỏi vài câu, Thẩm Du sợ bị đưa đến viện thật nên mô tả nhẹ đi, cuối cùng bác sĩ bảo uống nhiều nước, nghỉ ngơi một đêm, mai xem tình hình.
Thẩm Du cuối cùng cũng thở phào, hơn nữa còn có “chỉ định” rõ ràng, vậy là có thể ở lại chỗ Tạ Yến Châu rồi.
Sau khi tắm rửa xong, Tạ Yến Châu hỏi cậu muốn ngủ phòng khách nào.
Thẩm Du không khách khí:
“Không phải em nói muốn ngủ phòng anh rồi sao?”
Cậu vừa tắm xong, tóc đen mềm mại rũ trên trán, trên người còn vương hơi nước, áo thun trắng cổ hơi rộng, để lộ xương quai xanh xinh đẹp.
Tạ Yến Châu khựng lại vài giây, làm như không có gì mà dời mắt đi, giọng lười nhác:
“Vậy thì đi đi.”
“Anh không ôm em, em đi sao được?” Thẩm Du lại vươn tay về phía anh, mắt mỉm cười, giọng dính người:
“Tạ Yến Châu~ Mau lên, em là bệnh nhân mà.”
…Nghiện sai sử người rồi chứ gì.
Tạ Yến Châu hừ lạnh:
"Đúng là khó chiều.”
Nhưng vẫn cúi người xuống ôm lấy Thẩm Du.
Chỉ là lần này không phải kiểu bế công chúa, mà là tuỳ tiện vác lên vai, mạnh mẽ, dứt khoát, cường thế.