#Phải nhớ đến em đấy.#

__________

Sau khi đi học trở lại, Thẩm Du dần bình tĩnh lại.

Cậu không nghe giảng, tự lật sách giáo khoa, đọc trước phần nội dung phía trước, tự học theo cách của mình.

Vốn dĩ những thứ này cũng đã học qua một lần, hơn nữa nền tảng của Thẩm Du vốn tốt, chậm rãi cũng bắt đầu theo kịp.

Trong lúc Thẩm Du chăm chú đọc sách, Tạ Yến Châu cũng lặng lẽ nhìn cậu, quan sát nét mặt từng chút một.

Từ tối qua, anh đã cảm thấy Thẩm Du rất không bình thường.

Nói từ tối qua trước đã.

Khi nhận được cuộc gọi của Thẩm Du bảo đến quán bar, Tạ Yến Châu đã đoán ra tám phần là cậu muốn gây chuyện gì.

Dù vậy, anh vẫn đến – chỉ muốn xem rốt cuộc Thẩm Du định làm gì.

Nhưng mọi chuyện sau đó lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Thẩm Du không những không mỉa mai hay khiêu khích như mọi lần, ngược lại còn dùng giọng điệu mềm mại chưa từng thấy để nói chuyện với anh.

Cậu bảo Trịnh Miểu bắt nạt mình.

Nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra – rõ ràng là Trịnh Miểu bị người ta đánh cho một trận.

Không ngoài dự đoán, người ra tay chính là Thẩm Du – gương mặt còn mang theo vẻ ấm ức ấy.

Đưa Thẩm Du về nhà xong, Tạ Yến Châu cứ nghĩ cậu sẽ lại giống lần trước, phá hoại lung tung rồi cố ý chọc giận anh.

Nhưng không, Thẩm Du chẳng làm gì cả, chỉ ngoan ngoãn nằm cạnh anh, còn tựa vào ôm lấy anh như thể rất cần một chỗ dựa.

Tối qua Tạ Yến Châu gần như thức trắng, trong lòng chỉ mong sau khi Thẩm Du tỉnh rượu sẽ quay lại thái độ đối đầu như trước.

Thế nhưng Thẩm Du không những vẫn theo anh đến trường, còn để Tiết Viễn Đình gọi anh là “chị dâu”, thậm chí còn khen anh vẽ thỏ đáng yêu.

Tạ Yến Châu thật sự không hiểu rốt cuộc Thẩm Du định làm gì.

Nhưng… dáng vẻ hiện tại của cậu, cũng không tệ.

Lúc Thẩm Du không để ý, khóe môi Tạ Yến Châu hơi cong lên.

Buổi sáng có hai tiết học bắt buộc, tan học đã là mười hai giờ trưa – đến giờ ăn cơm.

Vài người bạn cùng phòng thấy cậu ngồi cạnh Tạ Yến Châu, chắc mẩm là cậu sẽ không đi chung, bèn gửi tin nhắn bảo đi trước.

Thẩm Du lười đi ăn ở căn-tin chính, hỏi Tạ Yến Châu có muốn đến nhà ăn Mỗ Gia không.

Tạ Yến Châu gật đầu.

Vừa đến nơi, Thẩm Du liền nhận được cuộc gọi từ ba mình – Thẩm Khiên.

Đầu dây bên kia, giọng người đàn ông trung niên có phần nghiêm khắc:

“Nghe em họ con nói con cả đêm không về, còn đến quán bar uống say? Bao nhiêu tuổi đầu rồi Thẩm Du?”

Thẩm Du im lặng.

Thẩm Khiên bất lực tiếp lời:

“Ba với mẹ con cũng là liên hôn mà còn sống yên ổn, sinh ra được con đây này. Hơn nữa Tạ Yến Châu là do ông nội con chọn cho, dù không hợp mắt con thì nhân phẩm cũng không đến nỗi. Con nghĩ ông nội có thể hại con à?”

Thẩm Du nghe cha nói một tràng, sống mũi bất giác cay xè.

Mẹ Thẩm Du và Thẩm Khiên là liên hôn, suốt mười mấy năm qua chỉ đối xử lịch sự như khách.

Năm Thẩm Du lên mười, mẹ qua đời vì tai nạn ngoài ý muốn. Thẩm Khiên vì bận công việc liền gửi cậu cho ông nội nuôi, thỉnh thoảng về nhà cũng chẳng nói được mấy câu.

Thường chỉ là:

“Ăn cơm chưa?”

hoặc

“Tiền tiêu hết chưa?”

Thẩm Du luôn cảm thấy cha không hề quan tâm mình. Đến khi phát hiện ông có quan hệ mờ ám với một nữ minh tinh tai tiếng, cậu càng cảm thấy ông có lỗi với mẹ, nghe lời người nhà họ Trịnh mà cãi nhau với ông suốt một thời gian dài.

Nhưng ở kiếp trước, khi tai nạn xe hơi xảy ra, chính Thẩm Khiên đã theo bản năng che chắn cho cậu, giúp cậu giữ được mạng sống.

Sau đó Thẩm Khiên nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt mấy tháng, Thẩm Du mới phát hiện mình thật sự rất nhớ giọng nói càm ràm của ông ấy.

Cậu nghĩ, đời này chắc sẽ không thấy cha phiền nữa đâu.

“Thẩm Du, con nghe thấy không đấy?” Không thấy cậu trả lời, Thẩm Khiên nâng giọng.

Thẩm Du hoàn hồn:

“Dạ con biết rồi ba. Ba nói đúng, con đồng ý.”

Có lẽ không ngờ đứa con trai luôn phản nghịch lại dùng giọng điệu bình tĩnh như vậy trả lời, giọng Thẩm Khiên lập tức khựng lại.

Vài giây sau, ông ho khẽ một tiếng, ngập ngừng hỏi:

“Con… có bị ai bắt nạt không?”

Thẩm Du nhướng mày:

“Ba nghĩ ai dám bắt nạt con?”

“…”

Ờ ha.

Vì không có chủ đề chung nên cả hai rơi vào im lặng.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Du lên tiếng trước:

“À đúng rồi, tối nay con về nhà ăn cơm.”

Cúp máy, Thẩm Khiên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhíu mày.

Trợ lý bên cạnh lo lắng hỏi:

“Sao thế Thẩm tổng, thiếu gia nói gì à?”

Ông trầm mặc một lúc mới nói:

“Tiểu Lý, lần trước cậu nói có quen bác sĩ khoa tâm thần đúng không? Xem giúp tôi ông ấy có rảnh không, đặt lịch giùm tôi.”

Trợ lý Lý choáng váng:

“Thiếu gia… bị bệnh ạ?”

“Không phải.” Thẩm Khiên thở dài, “Tôi nghi mình bị ảo giác. Thằng nhóc đó vừa mới gọi tôi là ba.”

“…”

Ăn trưa xong, Thẩm Du nhận được tin nhắn từ Trịnh Miểu.

Cậu liếc qua, hơi nhướng mày.

Trịnh Miểu gửi tới cả một loạt tin nhắn, vừa nghi ngờ vừa oán trách, từng câu đều đầy bất mãn.

Thẩm Du nhìn thời khoá biểu, buổi chiều không có tiết, cũng tiện xử lý chuyện của Trịnh Miểu luôn.

Cậu nhắn lại bảo gặp ở nhà, rồi quay sang nhìn chàng trai bên cạnh.

Tạ Yến Châu vừa móc ví tính tiền xong, giờ đã đi tới cạnh cậu, hỏi:

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

“Nhìn anh đẹp ấy.” Thẩm Du chớp mắt, “Vị hôn phu của em.”

…Vị hôn phu…

…Đẹp…

Tạ Yến Châu khựng một nhịp, khóe môi suýt nữa nhịn không được cong lên tận trời.

Không hiểu Thẩm Du hôm nay uống nhầm thuốc gì.

Khen anh lần thứ hai rồi.

Thẩm Du giấu hết biểu cảm của anh vào đáy mắt, khẽ cười:

“Em muốn về nhà một chuyến, anh chở em được không?”

“Nhà em không có tài xế à?” Tuy nói thế, nhưng Tạ Yến Châu vẫn bước về phía bãi đỗ xe.

Thẩm Du bước chân nhẹ nhàng theo sau, cười tủm tỉm nhìn anh:

“Em ngồi xe anh chứ có phải không trả tiền đâu.”

Tạ Yến Châu hừ nhẹ:

“Coi anh là tài xế công nghệ à?”

“Nhưng em trả anh không giống họ đâu.”

Vừa nói vừa đi đến bãi đậu xe.

Tạ Yến Châu lên ghế lái, chờ người bên cạnh ngồi xong mới liếc nhìn:

“Em định trả anh cái…”

Còn chưa nói hết câu, Thẩm Du đã bất ngờ kéo cổ áo anh, kéo sát lại.

Tiếp đó là một cảm giác mềm mại in lên môi.

Trong mắt Tạ Yến Châu hiện lên vẻ sững sờ.

Vài giây sau, Thẩm Du buông áo anh ra, ghé sát tai hỏi:

“Phần thưởng này… anh thấy thế nào?”

Cuối cùng làm thế nào đưa Thẩm Du về đến nhà, bản thân Tạ Yến Châu cũng hơi mơ màng.

Tỉnh táo lại thì xe đã dừng trước cửa nhà cậu.

Thẩm Du lại như không có chuyện gì, thản nhiên xuống xe.

Tiếng cửa xe đóng “cạch” một cái khiến lòng Tạ Yến Châu nghèn nghẹn.

Hôn xong là đi luôn?

Anh nhìn theo bóng lưng Thẩm Du, hừ lạnh một tiếng.

Trái tim nặng trĩu, chẳng dễ chịu chút nào.

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, bóng người trong tầm mắt bất ngờ quay lại, chạy về phía xe.

Thẩm Du đi đến bên cạnh, gõ gõ lên cửa kính.

Biết quay lại là tốt rồi.

Tạ Yến Châu khẽ hừ một tiếng, hạ cửa kính xuống.

Thẩm Du ghé sát vào, chống tay lên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn anh:

“Tạ Yến Châu.”

“Sao?” Tạ Yến Châu nghiêng mắt đi chỗ khác.

“Muốn nói với anh một câu.” Thẩm Du cười nhẹ, “Hôm nay anh mời em ăn cơm, ngày mai em mời lại anh.”

“Cũng biết lễ phép nhỉ.”

“Tại anh dạy giỏi đấy.”

“…Anh dạy em bao giờ?”

Nghe vậy, Thẩm Du cười như mèo nhỏ vừa ăn vụng cá:

“Anh đoán xem?”

Tạ Yến Châu nhướng mày.

Không đoán.

Thẩm Du cũng chẳng giận, đưa tay xoa đầu anh:

“Em về nhà đây, phải nhớ đến em đấy.”

Cái đồ vô tâm như anh, không biết có nhớ không.

“Không nhớ cũng không sao.” Dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh, Thẩm Du bổ sung, “Nhưng nhớ mua đồ ngủ cho em nhé.”

Giọng điệu vô cùng đương nhiên.

Mà Tạ Yến Châu lại không thấy có gì sai, còn vô thức “ừ” một tiếng.

Thẩm Du vẫy tay chào rồi vào nhà.

Sau khi bóng cậu khuất sau cánh cửa, Tạ Yến Châu mới khởi động xe rời đi.

Điện thoại rung lên mấy lần.

Anh tiện tay bấm nghe.

Giọng Tiết Viễn Đình vang lên:

“Ê huynh đệ, đi uống chén không?”

“Bận rồi.”

“Bận gì cơ? Đi công ty hả?”

Tạ Yến Châu gõ nhẹ ngón tay lên tay lái, khóe môi hơi nhếch:

“Mua đồ ngủ.”

“…Không lẽ mày ngủ không mặc đồ?”

Tối qua vẫn mặc nguyên mà.

Tạ Yến Châu thầm phản bác, nhưng không định kể chuyện này cho ai khác.

Thế nên chỉ lạnh nhạt đáp:

“Liên quan gì mày?”

Tiết Viễn Đình lười đôi co, quay lại chủ đề chính:

“Thế mày mua xong ghé qua một chút, tao có cái này cho mày xem.”

“Gì đấy?”

“Liên quan đến Thẩm Du, mày đến sẽ biết.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play