Nếu không phải bị nghèo và không gian giới hạn thì chắc chắn Nguyễn Ngưng sẽ mua mười nghìn chiếc!
Nên biết, trước khi tận thế lũ lụt mặt trời sẽ bùng nổ siêu nổ, đến lúc đó hệ thống điện lực toàn cầu bị phá hỏng, các loại thiết bị bằng điện cũng bị phá hủy.
Trong thời gian chờ xe, Nguyễn Ngưng tranh thủ xem đoạn đầu tiểu thuyết, theo nội dung miêu tả thì khi mặt trời siêu nổ ập đến đa số người không chuẩn bị, xác suất hỏng điện thoại là 100%, đồ điện gia dụng đang hoạt động xác suất hỏng là 100%, thậm chí các nhà xưởng lớn nhỏ trên cả nước, toàn thế giới cũng ngừng hoạt động.
Thiết bị điện tử trên xe hơi đang chạy bị hỏng, xe không chạy ngoài đường cũng thế, bởi vì xe hơi đều là tự mang bình điện, cũng sẽ gặp nạn.
Đến lúc đó muốn đổi linh kiện khó như lên trời.
Siêu nổ này khiến khoa học kỹ thuật của loài người thụt lùi trên trăm năm.
Ngay sau đó là tận thế lũ lụt ập đến, loài người khó mà giữ được sinh tồn cơ bản chứ nói gì đến phát triển khoa học kỹ thuật.
Chỉ có quốc gia còn chút sức đổ dồn vào kỹ thuật gieo trồng không đất sau tận thế lũ lụt, gian nan lưu giữ tia sáng cho loài người.
Đồ điện đặt trong không gian của Nguyễn Ngưng thì khác, thiết bị sẽ không tổn hại.
Đáng tiếc là diện tích không gian chỉ có một trăm mét vuông, hữu dụng với cá nhân, nhưng với cả nước, với nguyên hành tinh xanh thì như muối bỏ biển.
Còn về đăng nhiều bài post tận thế trên mạng?
Kết quả cao nhất là chìm vào đáy biển, cư dân mạng mắng đồ ngốc, nếu như bị xem như phát tán lời đồn cho vô ăn cơm tù thì toi đời.
Nguyễn Ngưng không dám đặt cược, cha mẹ của cô sẽ đến thế giới này, nếu cô gặp chuyện không lưu trữ đủ vật tư hoặc chết thì cha mẹ sẽ ra sao?
Buổi tối lặng lẽ đến.
Nguyễn Ngưng dọn trống không gian tủ lạnh hack, lấy thịt bò hầm và cải trắng ra, qua loa ăn xong bữa cơm chiều phong phú.
Buổi tối, Nguyễn Ngưng tiếp tục bổ sung thêm danh sách mua sắm của mình.
Trừ số vật tư đã mua, Nguyễn Ngưng còn mua thuốc và dụng cụ chữa bệnh ở các shop khác nhau, bởi vì trừ thuốc cảm, thuốc hạ sốt, vitamin có thể đổi mới, mấy thứ khác cô phải mua thật nhiều.
Còn cần mua khẩu trang, máy thở, đồ phòng hộ, thuốc khử trùng.
Cha mẹ lớn tuổi, thuốc chữa bệnh mạn tính như bệnh tim, cao huyết áp cũng không thể bỏ quên được.
Nguyễn Ngưng còn muốn mua vaccine, uốn ván, bệnh chó dại, bệnh cảm lây nhanh, bệnh gan, tiếc rằng cô có thể con đường để mua.
Trong tận thế trình độ chữa bệnh giảm thấp nhiều, vaccine khó cất chứa chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Như người bị bệnh tiểu đường chỉ có thể trơ mắt nhìn insulin trong nhà bị hư, cuối cùng bị bệnh tật cắn nuốt.
Mãi đến mười hai giờ, Nguyễn Ngưng thanh toán xong món hàng cuối cùng, cô nhìn số dư tài khoản ngân hàng, thật sự muốn mếu.
Số dư 560.000, trừ để lại tiền thanh toán sửa cửa đợt cuối ra, tài khoản chỉ còn 150.000.
Điều duy nhất khiến Nguyễn Ngưng mừng là tủ lạnh hack đúng giờ lại chứa đồ chật ních, hình ảnh ấm áp lòng người.
Đã khuya rồi, Nguyễn Ngưng quyết định đọc tiểu thuyết gốc một lúc cho dễ ngủ.
Nói đến thì cuốn truyện này rất thú vị, thí dụ như như tại sao nguyên chủ có tiền mặt 560.000, nó tả dài dòng tỉ mỉ.
Nguyễn Ngưng xuyên vào truyện harem.
Nhưng tag harem chưa đủ để tổng kết tinh túy của truyện này, dù sao kênh truyện phái nam có nhiều bộ harem mà nam chính chăm chỉ thăng cấp, bọn họ hoặc là dựa vào khí vận nghịch thiên, hoặc dựa vào niềm tin cứng cỏi, tính cách gian xảo, hack siêu to, tóm lại là có sự nghiệp để làm.
Quyển sách này tên là: Tôi ở tận thế dựa vào con đàn cháu đống cứu toàn gia tộc.
Nam chính của tiểu thuyết là Sở Định Phong có dị năng không gian có thể sao chép vật phẩm, phương thức tăng lên dị năng là thành lập gia tộc, nói rõ hơn là hắn tìm nhiều vợ, khiến càng nhiều phụ nữ mang thai để tăng lên năng lực.
Mỗi khi có thêm một đứa con là Sở Định Phong sẽ tăng lên thực lực.
Từ đầu sách đến cuối sách hắn toàn nhằm vào bụng của phụ nữ.
Loại ngón tay vàng này có lẽ khá phù hợp với tư duy của một số nam giới, rất được ưa thích trong mấy web truyện phái nam, Nguyễn Ngưng từng đọc tu tiên, tận thế, đô thị đều dùng plot này, rất được ưa thích.
Cô không ngờ mình sẽ xuyên vào truyện như vậy.
Trong truyện, nguyên chủ cũng tên Nguyễn Ngưng, Sở Định Phong theo đuổi cô ấy hơn nửa năm, nguyên chủ lại chọn làm bạn gái với cậu ấm chung công ty.
Sở Định Phong tức giận bất bình đi tìm nguyên chủ lý luận, bị con trai nhà giàu ngăn cản, còn bị vả mặt.
Thế là Sở Định Phong hận cả hai người, cảm thấy nguyên chủ ham giàu sang, không biết xấu hổ, lăng loàn. Trai nhà giàu thì kiêu ngạo ngang ngược, ỷ vào có tiền khinh thường người nghèo.
Nguyễn Ngưng cảm thấy cái tính ghét giàu coi như thông cảm được, nhưng thù đàn bà thì hơi bị kỳ.
Đầu tiên, nguyên chủ chưa bao giờ đồng ý quen với anh, thế mà anh cứ cứng rắn muốn làm simp, người ta cặp bồ thì anh quê quá hóa giận là sao?
Thứ hai, Sở Định Phong được đặt ra bình thường, bề ngoài không ưa nhìn, không có tiền, học không giỏi, trường học không nổi tiếng, ở công ty càng là không có biểu hiện ra giá trị của bản thân, suốt ngày bị trưởng phòng mắng.
Đầu óc không thông minh, tiền lương vốn đã không cao còn bỏ ra mấy nghìn tệ thuê phòng trong cùng khu dân cư với nguyên chủ vì muốn ở gần người đẹp.
Rõ ràng là tự Sở Định Phong chọn làm những việc đó, nhưng đổ hết việc tiêu tiền lên đầu nguyên chủ, cảm thấy là nguyên chủ hại hắn càng lúc càng nghèo.
So sánh thì cậu ấm đẹp trai, rộng rãi, tốt nghiệp trường nổi tiếng, công ty cũng là gia đình anh ta mở.
Kêu ai chọn đều sẽ không chọn nam chính!
Dù sau khi sống lại, Sở Định Phong dựa vào lừa dối nữ giới, chỉ theo dõi tử * của phụ nữ, tuyệt chiêu lớn nhất của hắn là lấy một bao mì gói ra đung đưa trước mặt phụ nữ sắp chết đói.
Người như thế mà tác giả dám miêu tả Sở Định Phong là lạnh lùng cao quý, sát phạt quyết đoán, trên thực tế là một gã đàn ông xấu xa chỉ tay năm ngón với mấy cô gái, còn cảm thấy mình giỏi lắm. Nếu không phải ở tận thế không còn cách nào khác, ai mà thèm đi theo hắn?
Tưởng tượng đi, một người đàn ông với mười người phụ nữ bụng to quay quanh, tám đứa nhóc đi theo sau lưng, hình ảnh này có đáng cho lên kênh truyền hình pháp luật không?
Còn nguyên chủ thì xuất hiện không nhiều trong tiểu thuyết, không được miêu tả bối cảnh gia đình, chỉ biết cô ấy là nữ thần trong mộng của nam chính. Nguyên chủ làm bạn gái của cậu ấm chưa tới hai tháng, trước khi nam chính sống lại cô ấy từng bởi vì đói bụng muốn lên tầng mười tám cầu cứu, kết quả là hắn chẳng những không chịu giúp đỡ, hai người bị trùm tòa nhà đó giải quyết luôn.
Nguyên chủ là loại người gì? Trong truyện gắn từ khóa cho cô ấy là hám của, trong đó chủ yếu nhất là chọn cậu ấm làm bạn trai, hại nam chính tốn tiền, và cả tiêu xài hoang phí tiền của cậu ấm.
Đối với việc này thì Nguyễn Ngưng chỉ muốn nói một câu: Hám của muôn năm!
Hơn năm trăm nghìn trong tài khoản đúng là bạn trai nhà giàu đưa cho!
Tuy rằng hiện tại đã là bạn trai cũ.
Bạn trai cũ không chỉ ra tay rộng rãi, còn là một anh trai thuần khiết, không biết có phải vì tác giả truyện phái nam thích trinh tiết, anh đẹp trai nhà giàu còn chưa chạm ngón tay nguyên chủ hai lần thì hai người đã chia tay.
Cầm tiền đến mỏi tay, lẽ ra Nguyễn Ngưng nên nhắc nhở ‘bạn trai cũ’ một câu, nhưng cậu ấm là công cụ hình người hàng đầu của tác giả, cô tốt nhất là đừng dính líu vào.
Đến giữa cuối truyện cậu ấm còn gánh tác dụng làm trùm cuối, tương lai cha của anh ấy thậm chí là một trong những lãnh đạo của căn cứ.
Chờ đến map căn cứ thì . . . hihi.
Nguyễn Ngưng hiện tại trừ sống sót còn bị hệ thống giao cho một nhiệm vụ, cướp đoạt khí vận của nam chính ngựa giống.
Nhiệm vụ này không gấp gáp, Nguyễn Ngưng tay cầm kịch bản, quyết định tích trữ vật tư bảo đảm sinh tồn trước đã, nếu có chỗ nào nhúng tay được thì cô sẽ lặng lẽ xuống tay.
Ngày thứ hai, đội thi công đến từ sáng sớm.
Nguyễn Ngưng rất muốn đi trữ hàng, nhưng cô không thể bỏ nơi này được, cửa cái và cửa sổ chống trộm quan hệ đến xác suất sống sót giai đoạn đầu của cô, nhất định phải trông chừng thật kỹ.
Nhưng có thể mua hàng trên mạng.
Hôm qua đặt mua chủ yếu là ứng đối tai nạn, chưa qua tới mảng vật dụng hàng ngày thiết yếu.
Đầu tiên là đồ dùng vệ sinh, sữa tắm không mùi, dầu gội đầu không mùi, nước giặt quần áo không mùi, bàn chải đánh răng và kem đánh răng không mùi, quan trọng nhất là giấy vệ sinh, băng vệ sinh, hai thứ này ắt không thể thiếu.
Nguyễn Ngưng hiện tại hai mươi bốn tuổi, nếu tận thế mãi không thể phục hồi năng lực sản xuất thì cô sẽ phải dùng băng vệ sinh rất nhiều năm.
Mấy thứ này mua trên mạng trong một lần thì rất gây chú ý, Nguyễn Ngưng mua trên vài nền tảng, cô còn định đi chợ lớn.
Ngoài ra còn có thuốc diệt sâu bọ, dung dịch tránh muỗi, nước hoa bớt ngứa, cô mua thật nhiều thuốc diệt sâu bọ, ở môi trường tận thế nếu không có thuốc diệt sâu bọ tương đương sống trong rừng.
Tiếp theo là nồi niêu xoong chảo, thủy tinh và đồ sứ dễ vỡ, có thể mua tô thau inox, bát đũa ly dùng một lần.
Trong sinh hoạt không thể thiếu dao phay, dao gọt trái cây cán dài.
Ưm, tuyệt đối không thể thiếu chúng trong sinh hoạt.
Đáng tiếc sử dụng làm vũ khí thì khuyết điểm quá rõ ràng, nước C quản lý nghiêm khắc, muốn lấy được vũ khí thật sự khó như lên trời.
Nguyễn Ngưng cảm thấy có thể thử với súng bắn đinh, nhưng tốt nhất là mua trước tận thế hai ngày, tránh cho phiền phức bị nhà nước tra hỏi.
Và một số thứ vụn vặt khác, như quần lót dùng một lần, bật lửa, khăn lông, kéo, kim chỉ.
Nguyễn Ngưng ngẫm nghĩ, tìm gạo cũ, mua một ít gạo xấu.
Một bao 25kg, mua hai trăm bao.
Tổng cộng 500kg.
Mớ này có thể sử dụng trước mặt người ngoài, sau này thành lập các căn cứ lớn nhỏ thì lương thực như gạo cũ, khoai tây là giấy thông hành, một túi nhỏ đủ cho bạn được bật đèn xanh trong căn cứ.
Giá rất rẻ, nửa ký gạo mới hơn một tệ.
Mua xong mấy thứ này, Nguyễn Ngưng khóc nhìn số dư tài khoản.
Đây còn là trong tình huống đã sử dụng hoa bái*.
(*) Hoa bái hay tên đầy đủ là kiến hoa bái, là một loại thẻ tín dụng, xài trước trả sau.
Nhưng tích trữ nhiều đồ như vậy, rất có cảm giác thành tựu!
Nguyễn Ngưng ước chừng hai ngày tới mình sẽ nhận hàng đến mỏi tay.