Nguyễn Ngưng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.

Hôm qua cô đi dạo siêu thị mua một miếng thịt bò, sau đó dùng nó cho nồi lẩu ăn chung với đồng nghiệp, lúc ấy đồng nghiệp còn chụp hình up lên Moment chia sẻ, hiện tại miếng thịt bò này lại xuất hiện ở trong tủ lạnh.

Sau nhiều lần xác nhận trong Moment của đồng nghiệp hình chụp thịt bò tự cắt, Nguyễn Ngưng cẩn thận quan sát tủ lạnh hai cửa trước mặt mình.

Nguyễn Ngưng nhanh chóng phát hiện nước khoáng tăng thêm hai chai, trứng gà cũng trở lại con số mười, bao gồm sữa Vượng Tử mà cô uống hết trong liên hoan tối hôm qua cũng lại xuất hiện ở ngăn mát.

Nguyễn Ngưng lấy hộp sữa bò màu đỏ ra, trầm ngâm nhìn cái nồi đun nước nhỏ.

Nếu chỉ có thịt bò thì còn đoán là nhớ lầm được, bây giờ một đống đồ vật bày ở trước mặt, Nguyễn Ngưng không thể tự lừa dối mình.

Thức ăn trong tủ lạnh của cô bỗng dưng tái sinh!

Vì nghiệm chứng phán đoán của mình có đúng hay không, Nguyễn Ngưng e ngại gặp chuyện kỳ lạ như xuyên việt, cô dứt khoát sửa rồi xuống lầu đi siêu thị.

Khu dân cư chỗ Nguyễn Ngưng là khu chung cư mới, đại khái chỉ có một phần năm hộ gia đình có người ở, bốn, năm siêu thị, có một siêu thị trang hoàng tốt nhất, bán đồ đầy đủ nhất.

Căn cứ kinh nghiệm đọc truyện phong phú, Nguyễn Ngưng sợ mình xuyên tới thời đại thiếu thuốc thiếu ăn nào đó, đầu tiên là kêu nhân viên cửa hàng cân hai ký rưỡi thịt heo.

Dù sao nếu không xuyên việt, vật phẩm trong tủ lạnh tái sinh thì cô cũng lời to.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Ngưng lại mua một ký thịt bò.

Thịt bò nửa ký 45 tệ, thịt heo 15 tệ, tổng cộng mới hơn một trăm tệ.

Nguyễn Ngưng ngẫm nghĩ, lại kêu lấy một thùng nước suối tinh khiết Nông Phu hai mươi bốn chai loại 550ML.

Rau xanh đương nhiên cũng không thể thiếu, vì vậy Nguyễn Ngưng lựa cải trắng, cải thìa, rau chân vịt, rau diếp, rau muống, hành lá.

Khoai tây, khoai lang, còn có bắp ngô càng trọng yếu, không chỉ có thể dùng để ăn, không chừng còn gieo trồng được.

Đậu hủ cũng là thứ tốt.

Nguyễn Ngưng rất thích ăn cay, lại mua ớt chuông và ớt bột*, lại liên tưởng đến món mới lấy một bao nấu lẩu hương vị Tứ Xuyên, một bao đồ kho, sau một lúc thì cô cứ thấy gia vị có sẵn là cầm một bao.

(*) Chính xác là ‘lạt tiêu diện’, nguyên liệu chính gồm ớt khô, mè rang, hạt tiêu, hồi hương, vỏ quế, cây thì là, tùy khẩu vị địa phương mà gia vị thay đổi đôi chút.

Lỡ như rơi vào thời xưa, nếu không có kỹ năng kiếm ăn nào cô có thể đổi nghề đi bán lẩu mala.

Sau đó Nguyễn Ngưng lấy ba bao bánh chẻo nhân khác nhau, một số viên chiên thường dùng cho nồi lẩu.

À, còn phải ăn thịt gà, Nguyễn Ngưng lại mua hai con gà, hai con vịt, định hôm nay nấu một con gà và một con vịt, còn lại thì đông lạnh.

Nếu tủ lạnh thật sự có thể tái sinh vật phẩm, vậy thì không thể thiếu các loại đồ ăn vặt, phải chọn loại đắt tiền mới được!

Nguyễn Ngưng nhờ nhân viên cửa hàng đưa hàng tới nhà, cô về nhà cất hết đồ mua trong siêu thị, lại nhanh chân chạy đi cửa hàng bán đồ ăn vặt ở ngoài khu dân cư.

Chuỗi cửa hàng này diện tích rộng hơn siêu thị, đưa mắt nhìn rực rỡ muôn màu toàn là các loại bao bì đủ màu.

Mắt Nguyễn Ngưng sáng rực, đầu tiên là ‘bắt cóc’ các loại đồ ăn vặt nhập khẩu thường ngày không nỡ mua, chocolate cũng chọn loại đắt nhất, khoai tây chip không no bụng được nên Nguyễn Ngưng chỉ lấy ba, bốn bao nhỏ đỡ thèm.

Các loại bánh ngọt, bánh mì nhỏ, mì gói là phải mua rồi, Nguyễn Ngưng còn lấy bốn hộp cơm tự sôi khẩu vị khác nhau, mỗi loại đều lấy một hộp.

Jambon đương nhiên cũng không thể thiếu, còn có một ít kem lạnh, bánh bao ngọt, xíu mại, bánh quế hoa, cánh gà nướng Orlean, bánh kẹp thịt, thịt bò các thứ.

Không để nhân viên phục vụ hỗ trợ, tự Nguyễn Ngưng xách hai túi đồ ăn vặt siêu to về nhà, sau đó cô lại nhanh chóng xuống lầu.

Mục tiêu lần này là trái cây!

Anh đào một trăm năm mươi tệ nửa ký.

Mua nửa ký.

Sợ sầu riêng chiếm không gian tủ lạnh nên chọn trái nhỏ, chỉ lấy múi.

Việt quất có dinh dưỡng cao, lấy một hộp.

Nho mẫu đơn tuy có tiếng xấu nhưng có thể ăn nữa, mua một chùm.

Bí đỏ bối bối* là loại no bụng, cũng lấy hai trái.

(*) Hình dạng giống trái bí đỏ tròn của nước mình, nhưng chỉ nhỏ cỡ bàn tay, da màu xanh sậm.

Còn có dâu, măng cụt, xoài, mít, long nhãn, táo, lê, chuối, cam, mỗi thứ lấy một ít.

Dưa hấu quá to nên Nguyễn Ngưng cắt bỏ vô hộp, định bỏ một hộp vào tủ lạnh, còn lại một hộp tối nay ăn, chủ yếu là không muốn chiếm dụng quá nhiều diện tích.

Dưa Ha-Mi hơi nhỏ, một hộp đủ chứa.

Nguyễn Ngưng mang trái cây lên nhà, lại xuống lầu.

Mục tiêu lần này là thực phẩm chín!

Không thể thiếu món kho, nào là đậu phụ khô kho, mộc nhĩ kho, rong biển kho, măng, khoai tây, tất cả hốt hết!

Tôm chanh, móng gà, xương vịt, cổ vịt, đùi vịt cũng không thể thiếu.

Nguyễn Ngưng còn mua vịt kho nguyên con giữ tươi.

Thực phẩm chín chỉ có món kho thì không được, nếu xuyên vào hoàn cảnh không tiện nấu cơm, không thể thiếu món ăn liền.

Nguyễn Ngưng tìm một nhà hàng, kêu năm, sáu món rau, bao gồm cà tím, cà rốt, cải trắng xào tỏi, con trai xào, mực cay thơm, cá trích nhà làm.

Nguyễn Ngưng ngẫm lại mình không biết làm mấy thứ như ruột già, nên đặt tất cả món mặn nấu lẩu, cộng thêm cơm, tất cả đóng hộp mang về.

Tiếc rằng mùa này không có tôm hùm nhỏ, nhưng có con cua!

Mua xong mấy thứ này, Nguyễn Ngưng thỏa mãn ham muốn mua sắm, trong lòng tràn ngập tự hào.

Nếu không xuyên việt, số đồ vật mua được đủ cho cô nằm không mà hưởng, không chừng có thể mua bán vốn không đồng.

Trở về nhà nghỉ ngơi nửa tiếng, Nguyễn Ngưng bắt đầu sửa sang tủ lạnh.

Đầu tiên là đông lạnh, trừ mấy thứ Nguyễn Ngưng tự mua ra, còn có hàng Tết mà cha mẹ gửi, đại khái gần ba ký lạp xưởng, hai, ba ký thịt khô, một bao cá khô to, một ký sườn heo phơi nắng, một giò heo, hai bao dưa muối.

Nguyễn Ngưng chợt nhớ ra mình quên mua cá tươi, nhưng cô có kêu món cá trích và canh cá tươi lúc đến nhà hàng.

Trừ mấy thứ này, Nguyễn Ngưng ngẫm nghĩ, bỏ nửa thùng nước khoáng vào ngăn đá, miễn cho gặp tình huống cần đá.

Tiếp theo là khu vực ngăn mát, rau mua trong nhà hàng đều đặt ở đây, còn có đồ ăn vặt, rau dưa, trái cây, Nguyễn Ngưng nhét đầy ắp. Cuối cùng ngăn mát không còn chỗ trống, cô bỏ thực phẩm chín nồi lẩu vào ngăn đá.

Nguyễn Ngưng lại đi phòng bếp lấy hai bịch muối nhét vào trong tủ lạnh, hai ký rưỡi gạo.

Mấu chốt nhất là một lọ tiêu nhỏ, thứ này ở hiện đại không hiếm lạ, nhưng thời xưa có câu nói một lượng tiêu một lượng vàng, giá trị đặc biệt khả quan.

Nguyễn Ngưng không biết mình làm cách nào mà nhét hết vào tủ lạnh được, may mắn mẹ của cô có sở thích thu thập, chuẩn bị nhiều hộp chứa cho cô.

Xong xuôi mọi thứ, Nguyễn Ngưng rất là vừa lòng với tủ lạnh đầy ắp.

Tuyệt vời, kế tiếp là chờ tới ngày mai, xem mấy thứ này có thể tái sinh được không!

Nguyễn Ngưng không muốn xuyên việt, dù sao cô còn có cha mẹ.

Nguyễn Ngưng vừa lòng ăn cơm chiều xong định đi nghỉ ngơi, chợt óc lóe tia sáng, phát hiện mình quên thứ quan trọng nhất.

Thuốc.

Nguyễn Ngưng nhanh chóng xuống lầu, dưới ánh nhìn ngạc nhiên của nhân viên tiệm thuốc, cô mua hai hộp thuốc kháng sinh, một hộp Ibuprofen, một hộp Paracetamol dạng viên, hai thứ này vừa giảm đau vừa hạ sốt.

Một hộp thuốc cảm, có thể chữa bệnh cảm bình thường.

Còn có cồn, băng vải, bông gòn, Iodophor*, băng cá nhân, Vân Nam bạch dược cầm máu, dầu hoa hồng, lại lấy một bình vitamin.

(*) thuốc sát trùng.

Nguyễn Ngưng thấy táo đỏ, ngân nhĩ thì mua luôn.

Đương nhiên, nếu xuyên việt thời xưa thì không thể thiếu nhân sâm, nếu có thể lấy đổi tiền thì chẳng phải là một vốn bốn lời à?

Sau đó Nguyễn Ngưng nghĩ tới cái gì, lại đi siêu thị mua đậu xanh, một ít hoa màu.

Chủ yếu là sợ xuyên việt đến cổ đại toàn ăn cơm trắng thì hơi khó giải thích, cần mua ít lương thực khô để ứng đối.

Đấu xanh trừ nấu canh ra còn có thể làm giá, coi như làm phong phú thêm chủng loại rau dưa.

Xác nhận không bỏ sót gì nữa, hoặc nên nói tủ lạnh hai cửa nhà cô không còn không gian chứa, Nguyễn Ngưng mới trở về nhà cố gắng nhét đống đồ vào.

Ngày thứ hai tỉnh lại, Nguyễn Ngưng đã không ở trong nhà mình.

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, Nguyễn Ngưng vẫn lộ ra vẻ mặt khổ sở, chủ yếu là cha mẹ còn ở thế giới ban đầu, nếu phát hiện cô mất tích thì không biết họ sẽ khó chịu đến mức nào.

Cô còn trở về được không?

Đột nhiên một giọng nói cất lên:

“Xin ký chủ hãy yên tâm, ba tháng sau cha mẹ của ký chủ sẽ được đưa đến.”

Nguyễn Ngưng suýt sặc:

“. . . Ngươi là hệ thống?"

Hệ thống nói: "Đúng vậy, đánh số 00125 xin phục vụ cho ngài.”

Nguyễn Ngưng đánh giá bốn phía, chắc đây là một căn phòng hiện đại, trang  trọng hơn nhà cô nhiều, thoạt nhìn điều kiện kinh tế khá tốt.

Nguyễn Ngưng hỏi vấn đề quan trọng nhất:

“Tủ lạnh cũng xuyên việt cùng ta chứ?”

"Báo cáo ký chủ, hack đã vào tài khoản, tủ lạnh mỗi ngày buổi tối mười hai giờ đổi mới, tự động bổ sung đầy đủ thức ăn bị hao tổn.”

Nguyễn Ngưng cười gượng, sợ về thời xưa bất tiện nên cô còn nhét một con dao phay, một con dao gọt trái cây, thậm chí còn có một hộp diêm trong tủ lạnh, xem bộ dạng này thì ba món đó không thể tái sinh.

Rồi còn cồn nữa, cồn thì chắc không thể ăn nhỉ?

Tức là Vân Nam bạch dược cũng không thể đổi mới.

"Tức là đồ vật bị lấy ra mới có thể bổ sung đầy đủ, còn chưa lấy ra thì không được lấp vào?”

Hệ thống trả lời:

“Đúng rồi, ký chủ thật thông minh."

Nguyễn Ngưng nhủ thầm cũng nhờ đọc truyện nhiều thôi, bà đây quá rành mấy vụ này.

“Vậy đây là thế giới gì? Nếu mang thức ăn đến vậy chắc là thiếu đồ ăn đúng không?”

Nguyễn Ngưng muốn chửi người, cái này tệ còn hơn cổ đại thiếu thuốc thiếu ăn trong tưởng tượng của cô, mấu chốt là cha mẹ sẽ đến đây, hai người làm sao sống nổi ở nơi này chứ?

“Tận thế loại nào? Chắc không có Zombie chứ?”

Nếu thật sự là Zombie thì hai ông bà già sao chạy lại chúng nó?”

Hệ thống nói: "Ký chủ yên tâm, chỗ này là tận thế kiểu thiên tai, đầu tiên sẽ có lũ, rồi nạn giá rét, nhiệt độ cao, động đất các thứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play