Còn một đồ thiết yếu khác phải mua, đó là bình chữa lửa mà rất nhiều người đều sẽ xem nhẹ. 

Sau khi ngừng cung cấp khí thiên nhiên, tất cả gia đình chỉ có thể dùng lửa đun nước nấu cơm, có thể tưởng tượng tính nguy hiểm của nó trong chung cư như thế này, cho nên bình chữa lửa tuyệt đối là nhu yếu phẩm.

Nguyễn Ngưng không muốn mình tính toán tỉ mỉ kết quả bị hủy vì vấn đề này.

Chốt xong món hàng này, Nguyễn Ngưng bắt đầu nhíu mày suy xét còn cần mua thêm gì nữa.

Thật ra Nguyễn Ngưng còn muốn mua thuyền cứu sinh.

Là cái loại nho nhỏ, tròn tròn, có thể sử dụng dụng trong động đất sóng thần.

Nhưng mấy nền tảng như Taobao không bán loại này, dù bán thì giá cũng cao ngất ngưỡng.

Nam chính Sở Định Phong làm ra một thuyền cứu sinh bốn người ngồi là mua không đồng từ hội triển lãm khoa học kỹ thuật không đồng.

Hay là . . . 

Cướp?

Cũng không rắc rối gì, đi trước một ngày là được.

 



Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt, cảm thấy cách này được, đến lúc đó lũ lụt ập tới, ra ngoài hơi nguy hiểm, nhất định phải lên kế hoạch đầy đủ.

Nguyễn Ngưng đang định tiếp tục xem coi còn gì cần mua tích trữ, trình duyệt trên di động đột nhiên gửi đến một tin tức, tiêu đề là mặt trời siêu nổ cấp x6.3.

Nguyễn Ngưng nhanh chóng nhấn vào xem.

Tin tức rất đơn giản, nói mặt trời vừa nổ cấp X, khiến một số vô tuyến điện bị ngắt, đây là lần nổ cấp X thứ hai mươi ba trong chu kỳ mặt trời bùng nổ lần này, số lần cao hơn trước kia.

Xét thấy hiện tại là chu kỳ mặt trời sống động, chuyên gia nói không cần lo lắng.

Phía dưới còn có phổ cập khoa học, thông thường bùng nổ chia ra cấp B, C, M, X. Ngày 1 tháng 9 năm 1859 từng bùng nổ sự kiện Carrington, tạo thành hệ thống điện báo Châu Âu và Châu Bắc Mỹ mất tín hiệu, sản sinh thời tiết khắc nghiệt, khiến người ở gần xích đạo nhìn thấy cực quang.

Mặt trời siêu nổ còn từng tạo thành mất điện quy mô lớn, vệ tinh không nhạy, thậm chí có một lần hơn bốn mươi vệ tinh bị hỏng.

Nhưng chuyên gia tiếp tục phổ cập khoa học, nói mọi người không cần lo lắng, lần này mặt trời bùng nổ sẽ không gây hại quá lớn cho xã hội loài người, nếu ai yêu thích cực quang thì sắp tới sẽ nghênh đón một bữa tiệc cực quang long trọng, tuyệt đối đừng bỏ qua.

Nguyễn Ngưng thầm nghĩ, vài ngày sau có bữa tiệc càng long trọng hơn nữa, loài người sẽ chứng kiến tia sáng đỏ bao phủ bầu trời, dưới ánh sáng như mộng như ảo kia, hành tinh xanh sẽ nghênh đón một đợt đào thải giống loài mới.

Rất long trọng.

Nguyễn Ngưng tắt web, cô biết mình nên mua cái gì.

Giấy thiếc.

Đơn giản, chất phác mà hữu dụng.

Chờ khi mặt trời siêu bùng nổ thì không gian của Nguyễn Ngưng mới được hai trăm mét vuông, chắc chắn không bỏ sản phẩm điện tử vào được, khi ấy cắt điện lưu giữ, còn có thể dùng giấy thiếc hơi bao lại, coi như chữa ngựa chết như ngựa sống, ít nhiều có chút tác dụng.

Đặc biệt là sản phẩm điện tử giống như điện thoại di động, dù bạn để pin xuống còn 0%, ai có thể bảo chứng trăm phần trăm an toàn?

Bọc lại mới yên tâm.

Dù sao Nguyễn Ngưng định lưu giữ phim bộ, điện ảnh, tiểu thuyết, còn có bản đồ, những thứ này đều cần sản phẩm điện tử.

Mãi đến mười giờ tối, công tình cải tạo căn hộ mới kết thúc.

Trừ lắp cửa chống trộm mới toanh ra, Nguyễn Ngưng còn lắp thêm ba cửa chống trộm, trong phòng lót một lớp cách âm.

Tuy thoạt nhìn thô ráp, chờ tới lúc bật máy phát điện thì có thể che giấu tai mắt.

Không kịp lắp lớp giữ nhiệt, nhưng chung cư mới xây ngày nay đều tự mang lớp giữ nhiệt, ít nhiều gì có chút tác dụng.

Bắt đầu từ ngày mai, Nguyễn Ngưng định ra đường mua sắm, chủ yếu là bổ sung thuốc và nguồn năng lượng, nhìn thấy cái gì cần còn có thể mua bổ sung. 

Trước lúc ngủ, Nguyễn Ngưng tiếp tục lấy tiểu thuyết gốc ra ghi nhớ tình tiết, dù sao đây là một trong những ngón tay vàng của cô.

Tiểu thuyết này cỡ một triệu chữ, các sự kiện kinh điển lớp lớp, nhân vật nhiều nhớ không hết.

Hôm qua Nguyễn Ngưng cố chống cơn buồn ngủ lật xem khoảng trăm nghìn chữ, hôm nay xong việc sớm, có thể đọc nhiều chút.

Thật ra Nguyễn Ngưng muốn đi ngủ rồi, nhưng hiện tại thời gian rất quý giá, chỉ có thể giảm bớt thời gian nghỉ ngơi.

Một chương mười hàng, Nguyễn Ngưng ước chừng biết kế tiếp sẽ có tai nạn gì, gồm có thế lực ác nào, những người này có liên hệ gì, cô đọc khoảng bốn trăm nghìn chữ.

Đương nhiên Nguyễn Ngưng lật xem nhanh chứ không đọc kỹ, và lật nhanh mấy cảnh nam chính và các nữ chính ‘ở chung’.

Nguyễn Ngưng đọc xong, thở dài xác định danh sách mua sắm mới.

Mớ thuốc như thuốc sát trùng này nọ.

Một bộ áo phòng ngừa phát xạ.

...

Sở dĩ cần mua viên iot và quần áo chống phóng xạ là vì trong giai đoạn sắp tới sẽ nổ ra một cuộc chiến tranh vũ khí hạt nhân với quy mô toàn thế giới.

Thật ra Nguyễn Ngưng cũng không hiểu tại sao đến thời kỳ này rồi còn xảy ra chiến tranh thế giới, dù sao theo những gì tác giả viết trong sách, lại suy nghĩ cẩn thận một chút sẽ thấy trong tình cảnh thiếu tài nguyên, mỗi ngày con người chỉ có một miếng thức ăn để ăn, một ngụm nước để uống thì quốc gia nào mà chẳng giống nhau kia chứ?

Nhưng thứ bọn họ tranh giành chính là tài nguyên biển.

Sau khi thiên tai xảy ra, một trận lũ lụt gần như làm cạn sạch lương thực, môi trường sống trên đất liền trở nên khó khăn, lúc này các quốc gia đều đổ dồn tầm mắt đến vùng biển, đặc biệt là nguồn tài nguyên nước ngọt dự trữ ở các vùng địa cực.

Trong thời tiết cực nóng, nước ngọt là tài nguyên có giá trị ngàn vàng.

Cũng là phần mộ của những người muốn đào vàng.

Tất cả mọi người đều muốn cướp lấy đường sống, xung đột là điều dễ hiểu, hôm nay tàu của anh đụng vào tàu của tôi, ngày mai tôi phá bến cảng của anh, càng về sau quy mô trận chiến càng lớn hơn, những quốc gia có tổ chức chính phủ còn sót lại thì không sao, nhưng cũng có một số tổ chức khủng bố và các quốc gia quân phiệt...

Chẳng biết là ai bắt đầu trước, nhưng sau khi thả vài quả bom bẩn xuống, chuỗi trả thù liên hoàn lập tức diễn ra.

“Viên ngọc xanh” này là nơi hứng chịu mọi xung đột hạt nhân.

Tuy nhiên, những điều này với Nguyễn Ngưng ở hiện tại thì còn tương đối xa vời, mục tiêu đầu tiên của cô là tích trữ hàng hóa.

Trữ, trữ, trữ.

Mới sáng sớm Nguyễn Ngưng đã bước xuống giường, việc đầu tiên cô làm chính là kiểm kê lại những vật tư mà mình đã có.

Tất cả các mặt hàng mua trực tuyến đều sẽ được gửi đến kho, nhưng hiện tại hàng hóa vẫn chưa đến nơi.

Những gì cô có bây giờ là một chiếc tủ có công năng làm mới mỗi ngày, trong vòng ba ngày đã sản sinh ra bảy mươi tám chai nước khoáng, ba nồi lẩu gà hầm, ba nồi lẩu vịt, một ký rưỡi anh đào, ba hộp socola, các loại rau, trái cây, đồ gia vị, và cả thịt khô... phô trương đến mức có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Bên cạnh đó, vì sợ không có thịt để ăn nên cô đã mua thêm hai ký rưỡi thịt heo, bây giờ đã thành bảy ký rưỡi thịt.

Bảy ký rưỡi thịt heo thật sự là rất nhiều!

Cho dù gia đình ba người có thể ăn nửa ký thịt mỗi ngày thì lượng thịt lợn được làm mới mỗi ngày cũng gấp năm lần với sức ăn của bọn họ, chưa kể cô còn có thịt bò hầm, cua cay, lạp xưởng nướng, cá mực, nghêu và nhiều thứ khác.

Toàn bộ số vật tư đó đều sẽ được làm mới lên gấp ba lần.

Hôm qua thì không sao, đồ không cần để tủ lạnh thì lấy ra chất đống trong phòng là được, nhưng hôm nay tủ lạnh ở nhà thuê đã không thể nhét thêm được bất cứ thứ gì nữa.

Mở ra, bên trong tất cả đều là thịt và đồ ăn.

Lúc này, Nguyễn Ngưng mới cảm giác được, chức năng làm mới khủng bố đến vậy.

Không còn cách nào khác, Nguyễn Ngưng chỉ có thể đóng kín các loại rau củ, trái cây và các loại thực phẩm đã nấu chín sau đó bảo quản trong không gian một trăm ba mươi mét khối kia.

Thời gian ở trong không gian bị ngưng đọng nên rau củ sẽ không bị hư, cũng sẽ không bốc mùi.

Sau khi sắp xếp lại vật tư đang có, Nguyễn Ngưng mua đi bán lại đồ trong tay một lúc, cuối cùng dư ra được năm mươi hai nghìn tệ.

Cộng thêm số dư ngày hôm qua, hiện tại trong tay cô có khoảng sáu mươi mốt nghìn tệ.

Theo kế hoạch, Nguyễn Ngưng ra ngoài, đến một công ty cho thuê xe.

Ông chủ đại lý ô tô này có hơi mập, nhìn có vẻ chỉ ngoài bốn mươi nên trông già hơn số tuổi thật.

Có lẽ do áp lực cạnh tranh nơi công sở nên ông ta rất nhiệt tình với công việc, vô cùng hăng hái hỏi Nguyễn Ngưng muốn thuê xe gì.

Nguyễn Ngưng trả lời: "Tôi muốn một chiếc xe có dung tích bình xăng lớn."

Đây là lần đầu tiên ông chủ công ty thuê xe nghe được loại yêu cầu thế này, dung tích bình xăng lớn tương đương với việc lượng dầu tiêu hao cũng rất lớn, nên nếu đi đường dài vẫn sẽ hết xăng như bình thường, vì vậy dung tích của bình xăng lớn hay nhỏ cũng không có ý nghĩa gì, bởi dù thế nào cũng có thể đổ xăng trên đường.

"Còn yêu cầu nào khác không?" Ông chủ hỏi: "Chẳng hạn như tuổi thọ của xe, mã lực hay thương hiệu các thứ..."

Nguyễn Ngưng nói: "Xe lái tốt, dung tích bình xăng lớn là được, nhất định dung tích bình xăng phải lớn."

Ông chủ lấy một quyển catalogue ra: "Chiếc Lexus này thế nào? Bình xăng một trăm ba mươi tám lít, gần gấp ba chiếc xe gia đình bình thường, tuổi thọ của xe cũng chỉ mới hơn năm năm."

"Còn có chiếc Mercedes-Benz này, ngoài ưu điểm bình xăng lớn, nội thất cũng rất sang trọng, tạo cảm giác cực kỳ thoải mái cho người lái, hơn nữa mã lực của chiếc xe này cũng rất lớn, bộ tăng áp kép có thể tăng tốc trong vòng sáu giây, có điều giá cả hơi đắt một chút."

Nguyễn Ngưng tò mò: "Hơi đắt là bao nhiêu?"

Ông chủ: "Một ngàn tám trăm sáu mươi lăm tệ một ngày, tiền thế chấp là mười ngàn tệ."

Nguyễn Ngưng lập tức chỉ vào chiếc Lexus trong catalogue: "Còn chiếc này thì sao?"

Ông chủ: "Chiếc này thì năm trăm bảy mươi tệ một ngày, tiền thế chấp là bảy nghìn tệ."

Nguyễn Ngưng tính một chút, cô cần trả tiền thuê tám ngày, cộng thêm cả tiền thế chấp, tổng cộng là mười một ngàn sáu trăm tệ, coi như nằm trong phạm vi chấp nhận được.

Suy cho cùng thì việc này cũng tương đương với việc “mua” một chiếc xe cũ.

Nguyễn Ninh nhìn thẻ nhân viên họ Ngô của người này: “Vậy lấy chiếc này, tôi thuê tám ngày, ông chủ Ngô, ông làm giấy tờ đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play