Tác giả: Thủy Nguyệt

beta: AI

..

Sau khi cả hai vào trà lâu ngồi được một lúc, Chu Trạch Vũ liền nói muốn đi nhà xí.

"Sao muội ấy đi lâu vậy?" — hắn thầm nghi hoặc, đoạn sai người đi tìm.

Nhưng lúc này, Chu Trạch Vũ đã ngồi trên xe ngựa, một đường rời khỏi kinh thành.

Cách kinh thành chừng ba mươi dặm có một ngọn núi. Người ta đồn rằng nơi ấy thường phát ra những âm thanh quái dị, có khi như tiếng rồng ngâm, có khi lại như hổ gầm.

Vì muốn xác minh xem có phải là động âm hay không, y lén lút đến đây. Dĩ nhiên, trước khi đi, y đã thay y phục nữ tử thành nam trang.

Trong núi, khi đang men theo lối nhỏ, trời bỗng đổ mưa rào.

Vừa khéo phía trước có một hang động, y liền cắm đầu chạy vào trú mưa.

"Đáng ghét, đi núi mà lại gặp mưa."

Vào trong hang, y cẩn thận quan sát xung quanh.

"Sâu thật." — Nhìn từ ngoài, tưởng là hang cạn, không ngờ lại thâm sâu đến vậy.

Từ sâu trong hang, loáng thoáng mấy tia sáng cam vàng lọt vào tầm mắt. Thấy vậy, Chu Trạch Vũ liền tiến vào.

Trong một góc tối, một quả trứng to bằng trứng đà điểu đang tỏa ra quầng sáng rực rỡ.

Chu Trạch Vũ tò mò đặt tay lên quả trứng, lập tức cảm nhận được sinh khí mạnh mẽ bên trong.

Y vận một tia linh lực mỏng manh thăm dò, thì phát hiện đây là trứng chim — dường như là trứng phượng hoàng. Bởi trong sách cha từng cho y đọc có viết: Trứng phượng hoàng tỏa ánh sáng vàng cam, ấm áp như lửa trời.

Để chắc chắn hơn, y vội lấy sách trong không gian ra tra cứu.

Vì chiếc nhẫn hình rồng trên tay quá dễ gây chú ý, y liền khiến nó hóa thành hình xăm mờ nơi bên hông.

Ngồi đọc hơn một canh giờ, y vẫn chưa tìm được đáp án. Cuối cùng đành cất quả trứng vào không gian, vội vàng hồi cung — trời cũng đã về chiều.

...

Sau khi thúc ngựa phi nhanh, cuối cùng y cũng về đến hoàng cung trước giờ cơm.

Lúc này, y đang cùng mẫu phi dùng bữa. Mẫu phi — Ngọc Tần — nhờ biểu hiện xuất sắc của y gần đây mà được thăng lên Ngọc Phi, song vẫn ở lại Nhàn Vân Cung.

Trên đường hồi cung, y luôn có cảm giác như mình đã quên mất chuyện gì đó. Nhưng sau cùng, y cũng gạt đi, ăn uống xong liền vào thư phòng đọc sách.

...

Từ trưa đến giờ, Chu Tinh Hà suýt phát điên. Một người sống sờ sờ, lại là người luyện võ, thế mà nói mất tích liền mất tích.

Hiện tại, hắn đang trên đường tới Nhàn Vân Cung dò hỏi, xem thử Cữu muội đã hồi cung hay chưa.

Không ngờ khi đến nơi, câu trả lời lại khiến hắn tức đến nghiến răng: từ trưa hắn chạy khắp nơi tìm y, vậy mà người cần tìm lại ung dung hồi cung, ăn uống no nê rồi nhàn nhã đọc sách.

Nghe cung nữ kể lại, trán hắn lập tức nổi ba đường hắc tuyến, khiến cung nữ nọ sợ tới mức rụt cổ.

"Thái tử điện hạ... ngài không sao chứ?" — Cung nữ dè dặt hỏi.

"Không sao." — Hắn nghiến răng đáp, "Cữu muội không sao là tốt rồi."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play