Tác giả: Thủy Nguyệt
beta: AI
..
Nhàn Vân Cung
"Cữu công chúa, dậy thôi, đã đến giờ luyện võ rồi."
Một tiểu thái giám đứng ngoài khẽ gõ cửa phòng, vừa gõ vừa cất giọng gọi.
Sáng nay Chu Trạch Vũ dậy khá muộn, tối qua y mải mê đọc hết ba quyển cổ tịch, vẫn chưa thể xác định được liệu thứ trong tay mình có phải là trứng phượng hoàng hay không.
Dẫu chẳng mấy muốn rời giường, Chu Trạch Vũ vẫn buộc phải tỉnh dậy.
...
Dùng bữa sáng xong, y ba chân bốn cẳng chạy đến sân luyện võ. Trên đường, chợt bắt gặp Chu Tinh Hà.
Trông thấy Chu Tinh Hà, y mới sực nhớ ra chuyện hôm qua mình quên mất. Có lẽ lát nữa nên làm vài món điểm tâm ngon lành để dỗ ca ca mới được.
"Tam hoàng huynh, hôm qua huynh ra ngoài chơi có vui không?" Chu Trạch Vũ cười hì hì, chạy lại chào hỏi.
"Muội còn dám hỏi? Nói mau, hôm qua trốn đi đâu, biết ta tìm muội suốt bao lâu không?"
"Hì hì, bởi khi ấy ta thấy bên ngoài có bày bán một món trông mỹ vị vô cùng nên..."
"Không được có lần sau." Chu Tinh Hà nhìn y đầy bất lực.
"Được, được. Lát nữa muội sẽ làm vài món bánh cho huynh. Giờ thì đi luyện võ thôi!"
Vừa nói, y nắm lấy tay hắn, kéo đi.
...
"Hôm nay để Thái tử và cữu công chúa so tài bắn cung đi."
"Được."
"Được thôi." Chu Trạch Vũ bĩu môi. Bắn cung vốn là sở đoản của y.
"Oaa, Thái tử ca ca cùng cữu hoàng tỷ bắn cung kìa!"
Một giọng nói đầy ngưỡng mộ vang lên từ phía sau Lâm giáo đầu.
"Ồ, là Tiểu Nhiên sao? Đệ lùn quá, đứng sau Lâm giáo đầu làm ta không trông thấy đệ."
Vừa nói, Chu Trạch Vũ vừa đưa tay xoa đầu Chu Tịch Nhiên — Thập nhất hoàng tử, năm nay mới bảy tuổi.
"Tỷ... oa oa oa, ta không có lùn! Tỷ mới lùn ấy!"
Nhìn đôi mắt long lanh ánh nước của Chu Tịch Nhiên, suýt chút nữa y đã mềm lòng tan chảy.
Dù không phải là người trọng sắc, nhưng Chu Trạch Vũ lại cực kỳ thích những đứa trẻ mềm mềm, trắng trẻo, má phúng phính như Chu Tịch Nhiên.
Chu Tinh Hà đứng bên cạnh nhìn hai người, ánh mắt đầy bất lực. Cảnh tượng này cũng chẳng phải lần đầu — mỗi lần hai người đứng cạnh nhau đều khiến Tiểu Nhiên bị trêu đến phát khóc.
"Được rồi, bắt đầu thôi." Chu Tinh Hà nắm lấy cổ áo y, kéo đi.
"Đừng kéo, đừng kéo!"
...
Dưới sự giám sát của Lâm Thanh Phong cùng Chu Tịch Nhiên, y và hắn cùng bước vào vị trí.
Phía trước, các bia ngắm đã được hạ nhân đặt chỉnh tề.
"Được rồi, ai bắn trúng hồng tâm nhiều hơn sẽ là người thắng."
"Bắt đầu!"
Lâm Thanh Phong hô lớn.
Nghe hiệu lệnh, y và Chu Tinh Hà đồng loạt rút tên, kéo dây cung chuẩn bị bắn.
Vèo.
Cả hai mũi tên đều ghim thẳng vào hồng tâm, khiến Chu Tịch Nhiên đứng bên ngoài vỗ tay reo hò.
"Oaa, lợi hại quá! Lâm bá bá, khi nào ta mới được học bắn cung vậy?"
"Nếu điện hạ muốn học bắn cung, trước tiên phải học thành thạo cách cầm kiếm đã."
"Nhưng mà ta không thích kiếm..."
Trong lúc hai người trò chuyện, y và hắn đã bắn thêm hai mũi tên nữa. Có điều, tên của y hơi lệch, không trúng hồng tâm.
Nhàn Vân Cung
"Cữu công chúa, dậy thôi, đã đến giờ luyện võ rồi."
Một tiểu thái giám đứng ngoài khẽ gõ cửa phòng, vừa gõ vừa cất giọng gọi.
Sáng nay Chu Trạch Vũ dậy khá muộn, tối qua y mải mê đọc hết ba quyển cổ tịch, vẫn chưa thể xác định được liệu thứ trong tay mình có phải là trứng phượng hoàng hay không.
Dẫu chẳng mấy muốn rời giường, Chu Trạch Vũ vẫn buộc phải tỉnh dậy.
...
Dùng bữa sáng xong, y ba chân bốn cẳng chạy đến sân luyện võ. Trên đường, chợt bắt gặp Chu Tinh Hà.
Trông thấy Chu Tinh Hà, y mới sực nhớ ra chuyện hôm qua mình quên mất. Có lẽ lát nữa nên làm vài món điểm tâm ngon lành để dỗ ca ca mới được.
"Tam hoàng huynh, hôm qua huynh ra ngoài chơi có vui không?" Chu Trạch Vũ cười hì hì, chạy lại chào hỏi.
"Muội còn dám hỏi? Nói mau, hôm qua trốn đi đâu, biết ta tìm muội suốt bao lâu không?"
"Hì hì, bởi khi ấy ta thấy bên ngoài có bày bán một món trông mỹ vị vô cùng nên..."
"Không được có lần sau." Chu Tinh Hà nhìn y đầy bất lực.
"Được, được. Lát nữa muội sẽ làm vài món bánh cho huynh. Giờ thì đi luyện võ thôi!"
Vừa nói, y nắm lấy tay hắn, kéo đi.
...
"Hôm nay để Thái tử và cữu công chúa so tài bắn cung đi."
"Được."
"Được thôi." Chu Trạch Vũ bĩu môi. Bắn cung vốn là sở đoản của y.
"Oaa, Thái tử ca ca cùng cữu hoàng tỷ bắn cung kìa!"
Một giọng nói đầy ngưỡng mộ vang lên từ phía sau Lâm giáo đầu.
"Ồ, là Tiểu Nhiên sao? Đệ lùn quá, đứng sau Lâm giáo đầu làm ta không trông thấy đệ."
Vừa nói, Chu Trạch Vũ vừa đưa tay xoa đầu Chu Tịch Nhiên — Thập nhất hoàng tử, năm nay mới bảy tuổi.
"Tỷ... oa oa oa, ta không có lùn! Tỷ mới lùn ấy!"
Nhìn đôi mắt long lanh ánh nước của Chu Tịch Nhiên, suýt chút nữa y đã mềm lòng tan chảy.
Dù không phải là người trọng sắc, nhưng Chu Trạch Vũ lại cực kỳ thích những đứa trẻ mềm mềm, trắng trẻo, má phúng phính như Chu Tịch Nhiên.
Chu Tinh Hà đứng bên cạnh nhìn hai người, ánh mắt đầy bất lực. Cảnh tượng này cũng chẳng phải lần đầu — mỗi lần hai người đứng cạnh nhau đều khiến Tiểu Nhiên bị trêu đến phát khóc.
"Được rồi, bắt đầu thôi." Chu Tinh Hà nắm lấy cổ áo y, kéo đi.
"Đừng kéo, đừng kéo!"
...
Dưới sự giám sát của Lâm Thanh Phong cùng Chu Tịch Nhiên, y và hắn cùng bước vào vị trí.
Phía trước, các bia ngắm đã được hạ nhân đặt chỉnh tề.
"Được rồi, ai bắn trúng hồng tâm nhiều hơn sẽ là người thắng."
"Bắt đầu!"
Lâm Thanh Phong hô lớn.
Nghe hiệu lệnh, y và Chu Tinh Hà đồng loạt rút tên, kéo dây cung chuẩn bị bắn.
Vèo.
Cả hai mũi tên đều ghim thẳng vào hồng tâm, khiến Chu Tịch Nhiên đứng bên ngoài vỗ tay reo hò.
"Oaa, lợi hại quá! Lâm bá bá, khi nào ta mới được học bắn cung vậy?"
"Nếu điện hạ muốn học bắn cung, trước tiên phải học thành thạo cách cầm kiếm đã."
"Nhưng mà ta không thích kiếm..."
Trong lúc hai người trò chuyện, y và hắn đã bắn thêm hai mũi tên nữa. Có điều, tên của y hơi lệch, không trúng hồng tâm.
…..
Tác giả: mai ra tiếp, lười quá rồi TvT
P/s: hoàng đế sau này không phải Chu Trạch Vũ.