Tác giả: Thủy Nguyệt
beta: AI
..
Là một trong những con rồng cuối cùng, Chu Trạch Vũ chọn cách sống cùng nhân loại. Tuy nhiên, muốn như con người thì phải có công việc thế nên Chu Trạch Vũ không thể không đi làm công.
Vì áp lực công việc, Chu Trạch Vũ đã giảm stress bằng cách đọc truyện. Mấy hôm trước, y vừa tìm được một quyển tiểu thuyết khá hay, nói về tình yêu bị ngăn cấm của Tiêu tướng quân và Nhị công tử nhà Thừa Tướng ở triều đại Đại Ninh.
Sau khi thức đêm cày truyện, cuối cùng y cũng đã đọc xong và vinh hạnh được tặng một vé xuyên không vào quyển tiểu thuyết.
Xuyên cùng với y đó là chiếc nhẫn do ba của y trước khi qua đời đã đưa. Chiếc nhẫn là một pháp bảo không gian, nó có thể chứa mọi thứ trừ vật sống.
......
Đại Ninh Quốc.
Nhàn Vân Cung, nơi ở của Ngọc Tần- Lâm Ngọc Diên.
“Nương nương, là một hoàng tử, người hạ sinh ra một hoàng tử rồi!”
Một cung nữ lớn tuổi bế một đứa bé sơ sinh trên tay, vẻ mặt vui mừng nói.
Nữ nhân nằm trên giường với vẻ mặt nhợt nhạt, cười nhẹ nhàng đáp: “Có gì mà vui chứ, một phi tử không được sủng ái như ta may mắn hoài thai đã tốt rồi, thế mà đời trớ trêu, nhi tử của ta lại là một hoàng tử.”
Cung nữ nghe xong liền hiểu. Hoàng đế tuy nhiều con nhưng chỉ có một hoàng tử do hoàng hậu sinh, nếu bây giờ chủ tử bà ta cũng sinh hoàng tử mà lại không được sủng ái, đây quả thật là họa sát thân.
“Vậy...”
“Truyền ra ngoài, Ngọc phi hạ sinh ra được một tiểu công chúa, sức khỏe ốm yếu.”
“Vâng.”
Cung nữ đưa đứa bé cho Ngọc phi xong liền vội vã ra ngoài.
Nghe được đoạn đối thoại trên, Chu Trạch Vũ tỏ vẻ không hiểu: đây là nơi quái nào? Không phải y đang đọc truyện sao? Y còn đang viết đánh giá truyện đó.
Y cảm thấy trong tay mình đang cầm gì đó liền nhìn xuống và ầm...
Như có tia sét đánh xuống, cái gì đây? Sao tay của y lại bé thế này, như trẻ sơ sinh vậy? Mà còn đang cầm một chiếc nhẫn... Nhẫn? Đây chẳng phải là chiếc nhẫn yêu quý của y sao? Trên chiếc nhẫn này có rất nhiều thứ linh tinh do cha già của y thu thập, nhưng cũng là một bảo vật quý giá.
“Con ngoan, con đang cầm gì vậy?”
Cùng nhìn chiếc nhẫn với y còn có Ngọc phi. Bà đưa tay ra định lấy, nhưng Chu Trạch Vũ nắm chặt hơn không cho bà động vào. Tuy nhiên, sức của một đứa trẻ sơ sinh làm sao so được với người lớn, lời nói chẳng khác nào đá ném xuống biển.
Lâm Ngọc Diên cảm thấy kỳ lạ — một đứa trẻ mới sinh sao lại có được một chiếc nhẫn? Mà qua kiểu dáng kỳ lạ của chiếc nhẫn, thì không thể nào là đồ của cung nữ được.
Lâm Ngọc Diên nghi hoặc, nhưng cuối cùng bà vẫn trả lại nó cho cậu.
Chu Trạch Vũ cảm thấy may mắn. Nếu như bà lấy đi thật, thì y e rằng sẽ không thể nào tìm lại được nữa.
Sau khi báu vật về tay, y liền liếc nhìn xung quanh. Phong cách trang trí nơi đây cho thấy rõ — đây không còn là thời hiện đại. Và với đôi tay nhỏ bé kia, dù không muốn tin, y cũng phải thừa nhận: mình đã xuyên không rồi.
Mà mẫu thân của y, hình như là một vị phi tần không được sủng ái.
...
Cung nữ lúc nãy rời đi đã quay lại.
“Nương nương, nô tỳ đã làm xong lời người dặn rồi.”
“Được.” Ngọc phi đưa y cho cung nữ, sau đó dịu dàng nói:
“Đứa bé tên là Chu Trạch Vũ. Trạch thể hiện sự nhân từ, còn Vũ là tự do. Mong rằng sau này con có thể rời xa khỏi nơi này, trải nghiệm được nhiều điều hơn ở bên ngoài.”
….