Đương nhiên Lâm Mạch không đi mua quần áo.

Cười chết mất, đến nhà họ Sở thì cứ mặc đồ cũ là được rồi.

Cậu lấy từ trong tủ ra một bộ vest đen. Chất liệu vải không phải màu đen tuyền đơn điệu, dưới ánh đèn có thể thấy được những đường vân vàng tinh xảo. Bộ đồ này rất hợp gu thẩm mỹ của Lâm Mạch, cậu còn cài thêm đôi khuy măng sét đã cuỗm được từ nhà họ Lâm.

Chỉ cần vuốt tóc qua loa vài cái, Lâm Mạch nhìn mình trong gương, quả nhiên người đẹp thì sửa soạn kiểu gì cũng dễ.

Sở Thiên Tề vốn đã đợi ở cổng khu dân cư nửa tiếng đồng hồ, bụng tức đầy lửa, nhưng khi thấy Lâm Mạch bước ra, mắt gã ta sáng rỡ, cơn giận trong lòng cũng tức khắc nguôi đi.

Lâm Mạch vốn cao 1m80, dáng người lại thanh mảnh, khoác lên bộ vest đen càng tôn lên vóc dáng thẳng tắp, cao ráo, làn da trắng tựa tuyết.

Vừa ngoan xinh yêu vừa sạch sẽ thơm tho, sao trước đây mình lại không có mắt nhìn người thế nhỉ?

“Anh đợi lâu chưa?” Lâm Mạch cong cong đôi mắt tựa nai con.

“Không lâu, tôi cũng vừa mới tới thôi.” Sở Thiên Tề vội vàng mở cửa xe cho Lâm Mạch, nhân cơ hội hít hà một hơi rồi cảm thán: “Thơm quá, cậu xịt nước hoa à?”

“Đâu có.” Lâm Mạch đáp, cậu tự ngửi người mình: “Tôi vừa tắm xong, chắc là mùi sữa tắm thôi.”

“Sữa tắm gì mà thơm thế?” Sở Thiên Tề lại hít thêm một hơi, cảm giác như mình sắp chết chìm trong hương thơm dịu dàng này: “Tôi cũng phải mua về dùng thử mới được.”

“Loại mua giảm giá ở siêu thị ấy mà, loại rẻ nhất đó.” Lâm Mạch ngồi vào ghế phụ lái, cúi đầu cài dây an toàn. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Nụ cười của Sở Thiên Tề cứng đờ trên mặt. Gã ta nhớ lại lần trước Lâm Mạch nói đến tiền đi taxi cũng không có, nhịn không được mà nhíu mày: “Nhà họ Lâm sao lại đối xử với cậu như vậy?”

Lâm Mạch cụp mắt, hàng mi dày rợp như cánh quạt nhỏ khe khẽ rung động trên trái tim Sở Thiên Tề: “Bọn họ đối xử với tôi tốt lắm.”

“Lần trước tôi đá anh không phải cố ý đâu.” Lâm Mạch ngước cánh quạt nhỏ lên, nói tiếp: “Tôi sợ quá thôi, ánh mắt anh nhìn tôi lúc đó...”

“Là lỗi của tôi.” Sở Thiên Tề vừa lái xe vừa dỗ dành: “Là tôi không kiềm chế được.”

Lúc đó gã ta thật sự rất tức giận, một tên thiếu gia giả bị nhà họ Lâm ruồng bỏ mà cũng dám làm giá với gã.

Nhưng sau khi về nhà, gã ta lại thấy bứt rứt không yên. Ăn cơm cũng nghĩ, ngủ cũng nghĩ, thậm chí đến lúc lên giường với người khác cũng nghĩ đến.

Gã ta nghi ngờ Lâm Mạch đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho mình, nếu không sao bản thân lại hèn hạ thế này, bị đánh rồi mà vẫn nhớ mãi không quên người ta.

Thậm chí gã ta còn tạm thời chưa muốn hủy bỏ hôn ước này.

Gã ta phải ngủ với người ta một lần cho hả dạ đã.

“Sau này sẽ không thế nữa.” Sở Thiên Tề vỗ nhẹ lên tay cậu: “Tôi biết cậu còn nhỏ, chưa trải qua chuyện này, tôi sẽ đợi cậu từ từ thích nghi.”

Đợi cái đếch gì, tối nay gã sẽ chuốc say cậu ta, ngủ trước tính sau.

Lâm Mạch mỉm cười ngọt ngào với gã ta, ánh mắt long lanh sóng sánh, đôi má ửng hồng tựa cánh hoa đào.

Nụ cười ấy như một chiếc lông vũ khẽ lướt qua tim gã ta, khiến tay Sở Thiên Tề run lên, suýt nữa thì đánh lái thành hình chữ S.

Lâm Mạch quay mặt đi, ở góc khuất mà đối phương không nhìn thấy, cậu liền đảo mắt một cái.

Cậu đoán tối nay gã ta chắc chắn đang âm mưu chuyện xấu xa gì đó.

——

Bữa tiệc gia đình lần này được tổ chức tại nhà chính của gia tộc họ Sở, một trang viên rộng lớn tọa lạc lưng chừng núi. Lâm Mạch nhìn tòa biệt thự nhỏ kiểu Tây màu trắng trước mắt, người hầu kẻ hạ đi lại tấp nập, bận rộn một cách có trật tự.

“Cậu đừng căng thẳng.” Sở Thiên Tề trấn an cậu: “Lần này chỉ có người nhà thôi.”

Sở Thiên Tề nhân cơ hội nắm lấy tay Lâm Mạch, dẫn cậu vào trong. Lâm Mạch ngược lại chẳng có gì căng thẳng, vì theo thông tin từ hậu trường, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Mạch chính thức gặp mặt người nhà họ Sở, nên Sở Thiên Tề chắc chắn sẽ giới thiệu từng người cho cậu.

Tuy cậu bị mù mặt, nhưng chỉ cần nhớ kỹ trang phục của mỗi người tối nay trong lúc giới thiệu là ổn.

“Anh cả.”

Có người gọi Sở Thiên Tề từ phía sau. Sở Vân Thông bước tới, nhìn thấy Lâm Mạch thì bước chân hơi khựng lại: “Là cậu à.”

Lâm Mạch nhìn anh ta, vẻ mặt hơi mơ hồ. May mà lúc này Sở Thiên Tề lên tiếng: “Em hai, chú gặp Lâm Mạch rồi à?”

Sở Vân Thông từ từ mỉm cười, nụ cười có phần phức tạp: “Trong bữa tiệc mấy hôm trước... có gặp qua.”

Lâm Mạch thở phào nhẹ nhõm, may mà anh ta không kể chi tiết chuyện xấu hổ của cậu.

Sự thay đổi biểu cảm tinh tế của Lâm Mạch đều bị Sở Vân Thông thu vào tầm mắt. Anh ta cười như không cười, nói: “Nhưng lần này mới là lần đầu tôi chính thức gặp mặt chị dâu tương lai. Xin tự giới thiệu, tôi là Sở Vân Thông.”

Anh ta vỗ nhẹ vai Sở Thiên Tề, hạ giọng: “Chẳng trách anh cả đột nhiên thay đổi quyết định. Đúng là không tệ.”

Nói xong, anh ta đầy ẩn ý đánh giá gương mặt Lâm Mạch.

Đúng là không tệ.

Gả cho anh cả đúng là phí quá.

Sở Thiên Tề hoàn toàn không nhận ra, ngược lại còn vui vẻ như thể chính mình được khen vậy.

Lâm Mạch đứng bên cạnh cũng nhận ra chút ý tứ trong đó, nhưng bọn họ đều không phải đối tượng công lược của cậu, nên yêu hay ghét gì cũng chẳng liên quan đến cậu.

Hôm nay đến dự chỉ có người nhà chính của gia tộc họ Sở và một số họ hàng thân thuộc trực hệ, tổng cộng cũng chỉ khoảng hơn chục người. Trên chiếc bàn ăn dài thườn thượt bày la liệt những món mỹ vị, nhưng không một ai ngồi xuống.

Người ngồi ở ghế chủ tọa chưa đến, những người khác nào dám ngồi trước.

Gia chủ hiện tại của nhà họ Sở là Sở Quý Thanh, Lâm Mạch cũng nhận ra mọi người đều đang đợi hắn. ( app truyện T Y T )

Cậu đã xem kỹ thông tin về Sở Quý Thanh. Mối quan hệ trong nhà họ Sở cũng giống như những gia tộc tài phiệt chính thống khác, vô cùng phức tạp và đầy rẫy tranh chấp.

Gia chủ đời trước của nhà họ Sở là Sở Trì và vợ ông ta mãi mà không có con. Dù đã thử đủ mọi phương pháp y học nhưng vẫn không tài nào có nổi một mụn con.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Sở Trì không có con. Chỉ tính riêng con ngoài giá thú của ông ta đã không ít. Sau khi vợ qua đời, Sở Trì cũng không tái hôn mà nhận ba người con riêng về nhà họ Sở, đó chính là ba anh em nhà họ Sở hiện tại.

Vì vậy, Sở Quý Thanh, Sở Thiên Tề và Sở Vân Thông chỉ chênh nhau một, hai tuổi. Trong số đó, xuất thân của Sở Quý Thanh là tệ nhất, mẹ hắn chẳng qua chỉ là một người dân nghèo ở Khu 13, có thai sau một đêm tình cờ với Sở Trì.

Sở Trì nhận Sở Quý Thanh về nhà chẳng qua chỉ vì ông ta cảm thấy Sở Quý Thanh là người giống mình nhất.

Nghĩ đến đây, Lâm Mạch bất giác chép miệng. Thủ đoạn của Sở Quý Thanh quả thực lợi hại, không cần bất kỳ chỗ dựa nào vẫn có thể chống lại sự chèn ép của hai người anh trai, từng bước giành lấy thực quyền, thậm chí bây giờ còn hoàn toàn vô hiệu hóa quyền lực của cha mình để nắm trọn quyền kiểm soát gia tộc họ Sở.

Một tràng xôn xao vang lên, Lâm Mạch cùng những người khác quay đầu lại, ánh mắt cậu vô tình chạm phải người vừa bước vào từ xa.

Dù Lâm Mạch không phân biệt được khuôn mặt, nhưng cậu vẫn có thể đoán được người vừa đến là ai thông qua phản ứng của mọi người.

“Em ba.” Sở Thiên Tề nói với Sở Quý Thanh đang thong thả bước tới: “Tôi giới thiệu một chút, đây là Lâm Mạch. Hai người hình như đã gặp nhau rồi phải không?”

Sở Quý Thanh dừng bước trước mặt Lâm Mạch, ánh mắt sâu thẳm tựa hồ nước tĩnh lặng, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Vài giây sau hắn mới khẽ gật đầu, giọng điệu bình thản: “Đã gặp một lần.”

Thấy phản ứng thờ ơ của đối phương khiến Sở Thiên Tề thầm thở phào nhẹ nhõm. Gã ta biết ngay mà, người em trai cuồng công việc này của mình sẽ chẳng bao giờ hứng thú với bất kỳ ai hay bất cứ chuyện gì ngoài công việc.

Gã ta liếc mắt nhìn Lâm Mạch, thầm nghĩ bụng: Thằng nhóc này cũng nên từ bỏ ý định đi thôi, em trai của mình đâu phải dễ dụ.

Lâm Mạch chẳng có biểu cảm gì. Cậu vốn chẳng cần đoán mò hay quan sát, chỉ cần trực tiếp nhìn thanh tiến độ giá trị yêu thích ở hậu trường là biết ngay: 5% điểm tình yêu của vị đại lão này hiện giờ giỏi lắm cũng chỉ dừng ở mức hứng thú với cậu mà thôi, muốn tăng thêm nữa đâu phải chuyện dễ.

Cậu cũng không thể tỏ ra quá sốt sắng được, huống hồ lần trước đã thất bại thảm hại rồi.

Sau khi mọi người đã yên vị, Lâm Mạch ngồi xuống cạnh Sở Thiên Tề. Thân phận một thiếu gia giả bị nhà họ Lâm đuổi đi như cậu, ở đây căn bản chẳng ai thèm để ý, cậu chỉ cần an phận ăn cho xong bữa là được.

Tay nghề đầu bếp nhà họ Sở quả là không tệ, ngon hơn bữa trưa ở nhà họ Lâm nhiều. Nguyên liệu hải sản không chỉ tươi ngon mà ngay cả món rau xanh luộc tưởng chừng đơn giản cũng được nấu bằng nước dùng thượng hạng, vị tươi ngon đến mức Lâm Mạch cảm tưởng như lưỡi mình sắp rụng rời.

Sở Thiên Tề vừa gắp thức ăn cho cậu vừa hỏi hương vị thế nào. Thấy gã ta có công gắp đồ ăn, Lâm Mạch bèn ban cho hai chữ “Ngon lắm ạ”.

“Đừng chỉ ăn không thế, uống chút rượu trái cây này đi, độ cồn không cao đâu.” Sở Thiên Tề nhe hàm răng trắng bóng, rót rượu cho cậu. Nhìn cái vẻ không giấu nổi ý đồ của gã ta, Lâm Mạch đã đoán ra ngay gã định làm gì.

Chẳng qua là muốn chuốc cho cậu say mềm rồi lên giường thôi chứ gì.

Tiếc là, tửu lượng của cậu lại tốt đến không ngờ.

“Tôi không uống được nhiều đâu, tửu lượng tôi kém lắm.” Lâm Mạch yếu ớt nói, đoạn đưa mắt nhìn về phía Sở Quý Thanh cách đó không xa.

Suốt bữa ăn, Sở Quý Thanh không hề liếc nhìn về phía cậu lấy một lần, hoặc là cúi đầu ăn, hoặc là bận rộn đáp lại những lời mời rượu.

Lâm Mạch nhìn người đàn ông đang là sao vây quanh trăng này*, nhất thời không biết phải làm sao để "gặm" được khúc xương khó nhằn này.

* chỉ người là trung tâm, được mọi người vây quanh, săn đón.

Ăn no rồi, cậu muốn ra ngoài hít thở chút không khí nên bèn hỏi Sở Thiên Tề: “Nhà vệ sinh ở đâu vậy anh?”

Sở Thiên Tề vẫy tay: “Để người hầu dẫn cậu đi.”

Ngay cả nhà vệ sinh của nhà họ Sở cũng được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Lâm Mạch vừa rửa tay xong, mới bước ra ngoài đã thấy một người đàn ông đang dựa nghiêng người vào bức tường cạnh cửa. Cậu nhận ra trang phục của người này, liền mỉm cười cất tiếng: “Anh hai Sở.”

Hơi men làm mặt cậu ửng đỏ, giờ đây hai má nóng bừng, đôi mắt ngấn nước long lanh tựa như chứa cả một bầu trời sao vỡ vụn.

Yết hầu Sở Vân Thông khẽ chuyển động. Anh ta xoay người lại, rút ngắn khoảng cách với Lâm Mạch, cười cười, giọng nói có phần khàn đi: “Sao lần này lại khách sáo thế, lần trước lúc nắm tay tôi đâu có như vậy.”

Lâm Mạch mỉm cười: “Lần trước tôi uống hơi nhiều nên thất lễ rồi.”

Cậu nghiêng người định rời đi thì bị chặn lại: “Ra ngoài nói chuyện chút đi.”

Lâm Mạch đáp: “Anh hai Sở, mong anh tự trọng.”

Sở Vân Thông rút một điếu thuốc, ngậm trên môi nhưng không châm lửa: “Nếu người ở đây là em ba, chắc cậu đã không nói giọng điệu này rồi.”

Lâm Mạch cau mày, nhưng chỉ một thoáng sau là cậu đã lấy lại nở nụ cười rạng rỡ. Cậu bất ngờ túm lấy cà vạt của anh ta, kéo sát lại gần khiến hai khuôn mặt gần như chạm vào nhau: “Anh cũng có tự biết mình đấy chứ? Tôi chỉ hứng thú với em ba của anh thôi.”

Cậu vỗ nhẹ lên vai Sở Vân Thông vài cái, cử chỉ đầy thân mật.

“Đừng có mơ mộng hão huyền.” Sở Vân Thông cười khẩy: “Em ba không thể nào thích đàn ông đâu, cùng lắm là chơi đùa với cậu một chút thôi.”

“Sao anh biết tôi không phải cũng chỉ muốn chơi đùa một chút?” Đôi mắt tựa nai con của Lâm Mạch ánh lên vẻ tinh nghịch, xen lẫn vài phần phong tình: “Mấy người các anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, làm như tôi muốn kết hôn với anh ta lắm không bằng.”

Sở Vân Thông ngẩn người trong giây lát, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng: “Cậu đúng là một người thú vị.”

Lâm Mạch buông tay ra, gương mặt lạnh đi trông thấy: “Vậy nên lần sau gặp lại, mong anh hai Sở tự trọng.”

Lúc cậu quay lại chỗ ngồi, Sở Thiên Tề đang bị mấy vị trưởng bối vây quanh chuốc rượu nên không thể rời đi được. Lâm Mạch thấy vậy thì mừng thầm, cậu lẻn ra ngoài, đi dạo loanh quanh trong vườn.

Trang viên này rất rộng, cây cối được cắt tỉa, chăm sóc chẳng khác nào công viên. Lâm Mạch đang thong thả dạo bước quanh bờ hồ thì nghe thấy tiếng bước chân không cùng nhịp điệu vang lên phía sau. Cậu quay đầu lại, người vừa đến là một người đàn ông cao lớn, chỉ riêng vóc dáng đã toát lên một cảm giác áp bức vô hình.

“Phong cảnh ở đây thế nào?”

Lâm Mạch nhận ra giọng nói này ngay lập tức. Dù lần trước Sở Quý Thanh nói chuyện với cậu không nhiều, nhưng cậu vẫn nhớ kỹ giọng nói đầy từ tính của người này.

“Rất đẹp.” Lâm Mạch đáp rồi tìm một chiếc ghế gần đó ngồi xuống. Vừa hay tầm mắt cậu dừng lại ở một cái cây bên kia hồ. Hình dáng cái cây này rất đặc biệt, nó cong cong như vầng trăng khuyết, tạo thành một điểm nhấn thị giác cho khung cảnh có phần trống trải xung quanh.

“Được một người học nghệ thuật khen ngợi, xem ra đúng là không tệ thật.”

Sở Quý Thanh dụi tắt điếu thuốc đang cầm trên tay, tiện tay ném vào thùng rác gần đó rồi bước tới ngồi xuống cạnh Lâm Mạch.

Lâm Mạch học chuyên ngành sơn dầu, nguyên chủ cũng thế. Đây có lẽ cũng là một lý do khiến hệ thống cân nhắc việc trói buộc cậu làm ký chủ.

“Lần trước chưa kịp cảm ơn cậu.” Sở Quý Thanh nói: “Về chuyện chiếc cài áo.”

Ồ ồ, Lâm Mạch đáp: “Trả vật về cho chủ cũ là chuyện nên làm mà.”

Cậu đang cúi đầu thì một chiếc điện thoại được đưa tới trước mặt. Lâm Mạch nhìn thông tin liên lạc cá nhân của Sở Quý Thanh trên màn hình, rồi cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Sở Quý Thanh thản nhiên nói: “Thêm thông tin liên lạc đi, coi như để cảm ơn, tôi mời cậu ăn một bữa.”

Lâm Mạch tỏ vẻ khó xử: “Bữa tối hôm nay rất ngon rồi, cứ xem như Sở tổng đã cảm ơn rồi.”

Khóe môi Sở Quý Thanh thoáng ý cười: “Không giống nhau.”

“Sao lại không giống ạ?”

“Thân phận người mời khác nhau.”

Lâm Mạch nghiêm mặt từ chối: “Nếu anh Thiên Tề biết tôi tự ý thêm phương thức liên lạc của Sở tổng, anh ấy sẽ hiểu lầm mất.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play