Lê Nhiên biết đối phương đã hiểu lầm, nhưng anh cũng không định giải thích, sự hiểu lầm này sẽ khiến lão già kia bớt gây chuyện một thời gian.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Lê Nhiên và Lâm Mạch, không gian trở lại yên tĩnh. Lê Nhiên vừa định đuổi người đi thì nghe thấy giọng nói vui mừng của đối phương: “Bọn họ gọi cậu là Lê thiếu, cậu là người nhà họ Lê sao?”
Nhà họ Lê, một trong ba đại tài phiệt của Khu 1.
Đối tượng công lược số hai của Lâm Mạch chính là con trai độc nhất của gia chủ nhà họ Lê hiện tại, Lê Nhiên.
Đó là bông hoa trên núi cao được vạn người chú ý.
Đúng là biết chọn đường đầu thai thật, đến một người tranh giành tài sản với anh cũng không có.
Lâm Mạch có chút ngưỡng mộ ghen tị, theo thông tin hậu trường thì Lê Nhiên vẫn đang ở nước ngoài, phải tháng sau mới về nước.
Hệ thống sắp xếp cho cậu chính là vào tháng sau, tại bữa tiệc đón gió do nhà họ Lê tổ chức cho Lê Nhiên, Lâm Mạch sẽ giả vờ tình cờ gặp anh, sau đó tỏ tình một cách uyển chuyển, giữ vững hình tượng kẻ si tình. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Lê Nhiên chẳng biết từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt Lâm Mạch, búng tay một cái thật kêu: “Ngẩn người cái gì đấy?”
Lâm Mạch ngẩng mặt nhìn anh, lặp lại: “Cậu cũng là người nhà họ Lê?”
Người đàn ông trước mặt trông trạc tuổi Lê Nhiên, chắc là người của nhánh phụ nhà họ Lê.
Lê Nhiên “Ừm” một tiếng, đi đến bên quầy bar rồi rót một cốc nước ấm, ngửa cổ uống cạn, yết hầu chuyển động trông đầy cuốn hút.
Anh không thích thân phận của mình, cũng không thích đi đến đâu cũng vì là con trai độc nhất của Lê Thông Hải mà bị chú ý.
“Vậy cậu có quen Lê Nhiên không?”
Động tác rót nước của Lê Nhiên khựng lại, anh quay đầu đối diện với ánh mắt đang nhìn mình, vẻ mặt phức tạp, im lặng một lúc mới nói: “Cậu tìm Lê Nhiên làm gì?”
“Không có gì.” Lâm Mạch mím môi, quyết định diễn theo kịch bản Hệ thống đưa, cố ý để lộ vẻ ngượng ngùng trên mặt. Để đối phương có thể nhìn rõ, cậu còn cố tình quay mặt đúng hướng: “Tôi chỉ hỏi thăm thôi, không phải anh ấy sắp về nước rồi sao?”
Lê Nhiên đặt cốc xuống không mạnh không nhẹ, hỏi: “Cậu quen anh ta?”
“Trước đây từng gặp một lần ở bữa tiệc.” Lâm Mạch đáp: “Trước đó đã nghe nói Lê Nhiên trông rất đẹp trai, gặp người thật rồi, người thật còn đẹp hơn tôi tưởng tượng nhiều.”
Trong thông tin hậu trường của Lâm Mạch có cả mô tả ngoại hình lẫn ảnh của Lê Nhiên, cậu chỉ có thể dựa theo mô tả bằng chữ trong đó mà khen ngợi qua loa vẻ đẹp của Lê Nhiên một lượt.
“Đặc biệt tuấn mỹ.” Lâm Mạch dùng tay khoa chân múa tay: “Chỉ là hơi lạnh lùng thôi.”
Lê Nhiên dựa vào mặt bàn, vẻ mặt như cười như không: “Rồi sao nữa?”
Lâm Mạch ngoan ngoãn đặt hai tay lên đùi, tư thế ngồi chuẩn học sinh tiểu học, cúi đầu mím môi cười nhẹ: “Tôi thấy anh ấy rất tốt, tôi khá… thích anh ấy.”
Lê Nhiên phát hiện bên má đối phương có một lúm đồng tiền nho nhỏ, ẩn hiện theo nụ cười dịu dàng tựa như chứa đầy nước.
Ngón tay anh bất giác siết chặt mặt bàn, móng tay dùng sức đến trắng bệch.
Một gương mặt sạch sẽ nhường này.
Lại là một kẻ dối trá.
Lê Nhiên đã gặp quá nhiều kẻ muốn đeo bám lấy anh, bất kể đã gặp anh hay chưa, đều luôn muốn kiếm chút lợi lộc từ trên người anh.
Ghê tởm, lại đáng ghét.
Lâm Mạch thấy đối phương không nói gì, ngẩng đầu lên liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm, không nhìn rõ cảm xúc, cậu đành hỏi: “Cậu và Lê Nhiên là…”
“Không liên quan đến cậu.” Lê Nhiên quay mặt đi, không nhìn đối phương nữa.
Giọng điệu này lạnh đến đóng băng, Lâm Mạch cảm thấy người này tính tình thiếu gia rất nặng, lập tức im bặt.
Tiếc thật, cậu vốn định thông qua người này để bắt mối với Lê Nhiên cơ.
“Tôi muốn nghỉ ngơi rồi.” Lê Nhiên kéo chặt áo choàng tắm trên người, bắt đầu đuổi khách.
Cảm xúc bài xích và áp suất thấp tỏa ra từ đối phương rất mãnh liệt, Lâm Mạch mấp máy môi nhưng không nói gì, lủi thủi đứng dậy: “Ồ… được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
—---
Lâm Mạch sống khổ sở qua hai ngày với số tiền tiết kiệm chỉ còn hai con số trong người.
Mì gói trong nhà cũng bị cậu xử lý sạch sẽ, đang lúc cảm thấy không ổn, phải tìm cớ về nhà họ Lâm kiếm một khoản thì nhà họ Lâm chủ động liên lạc với cậu.
“Mạch Mạch à, mẹ đây.”
Trong ống nghe điện thoại truyền đến một giọng nữ dịu dàng.
Lâm Mạch cười lạnh, mẹ? Mẹ ruột của cậu đã lên thiên đường nhiều năm rồi, đâu ra mẹ nữa?
Cậu không trả lời ngay, đối phương nói tiếp: “Mẹ biết con vẫn còn giận ba mẹ đã đuổi con ra khỏi nhà, mẹ cũng không muốn đâu, ba con cũng hối hận rồi, thật sự là Tịnh Viễn nó… không muốn ở cùng con, con biết đấy, Tịnh Viễn nó 20 năm nay ở quê chịu khổ nhiều quá rồi…”
“Mẹ tìm con có việc gì không ạ?” Lâm Mạch cắt ngang màn kịch của bà, nhưng giọng điệu vẫn khá mềm mỏng.
Trương Thanh Tư nghe Lâm Mạch vẫn còn chịu gọi mình là mẹ, cảm thấy sự việc lần này vẫn còn hy vọng. Bà ở nhà không có tiếng nói gì, đứa con trai nhỏ này của bà bình thường tính tình cô độc, bà đương nhiên càng thương yêu đứa con trai lớn tài giỏi hơn, thêm vào đó đột nhiên có một ngày người ta nói cho bà biết, đứa con trai nhỏ này là giả, là bị bế nhầm.
Lúc đó bà kinh ngạc vô cùng, không nỡ là chắc chắn, nhưng trong lòng còn có một tia may mắn nho nhỏ, quả nhiên đứa trẻ tầm thường kia không phải con trai bà.
Khi gặp được đứa con trai nhỏ thật sự của mình, miệng lưỡi ngọt ngào, vẻ ngoài ưa nhìn, biết nhìn sắc mặt người khác, chút không nỡ cuối cùng đối với Lâm Mạch của bà cũng bắt đầu dần tan biến.
Cho nên khi chồng bà đề nghị để Lâm Mạch dọn ra ngoài ở, bà chỉ hơi do dự một chút rồi đồng ý.
Thế nhưng hôm nay, ngay từ sáng sớm, cậu cả nhà họ Sở vốn đã đề nghị hủy bỏ hôn ước lại cử người đến, muốn đón Lâm Mạch tham dự tiệc gia đình nhà họ Sở.
Ý này là sao? Cậu cả nhà họ Sở hối hận rồi?
Đây là một cơ hội, nhà họ Lâm không muốn từ bỏ cơ hội kết thân với nhà họ Sở, nhưng bây giờ bọn họ càng nghiêng về việc hy vọng thiếu gia thật Lâm Tịnh Viễn đi kết mối hôn sự này.
Bất kể cậu cả nhà họ Sở có ý gì, nhưng nếu thuận theo con đường của Lâm Mạch, để Lâm Tịnh Viễn trèo lên được cành cao nhà họ Sở thì càng tốt.
“Mẹ gọi con về nhà ăn cơm trưa, nhà có làm món cá hổ vằn con thích ăn nhất đó.” Trương Thanh Tư thu dọn tâm tư nói.
Có cơm không ăn thì hơi phí, Lâm Mạch nhanh nhẹn nhảy xuống giường, vừa lục tìm hai bộ quần áo vừa nói: “Một tiếng nữa con đến.”
Nhà họ Lâm ở khu biệt thự phía đông thành phố Khu 1. Vừa đến nhà họ Lâm, trên bàn ăn đã có mấy người ngồi sẵn, người đàn ông trung niên ngồi ở ghế chủ vị sắc mặt không vui lên tiếng: “Sao mà chậm chạp lề mề thế, để cả nhà đợi cậu thì ra thể thống gì!”
Vị này chắc là ông bố hờ của cậu rồi, Lâm Mạch nhún vai: “Con cũng muốn nhanh lắm chứ, đi tàu điện ngầm mất 40 phút.”
“Ra thể thống gì! Không biết gọi taxi à?”
“Con không có tiền đi.” Lâm Mạch lười biếng đáp, chọn một chỗ trên bàn ăn rồi ngồi xuống.
Đồ keo kiệt! Cho tiền đi chứ!
Lâm Bạch quả nhiên bị nghẹn họng, môi mấp máy một lúc nhưng nửa ngày không nói nên lời.
Lâm Mạch dùng khăn giấy ướt lau tay, nhìn bàn thức ăn thịnh soạn mà hai mắt sáng rực.
“Sao cậu ta lại đến đây!”
Lâm Tịnh Viễn mấy ngày nay tâm trạng phiền muộn, tối qua uống quá chén nên cậu ta vẫn chưa biết chuyện nhà họ Sở cử người đến mời Lâm Mạch tham dự tiệc gia đình.
Vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này của Lâm Mạch, Lâm Tịnh Viễn tức đến suýt ngất đi.
“Tịnh Viễn, con ngồi xuống trước đi.” Lâm Bạch với tư cách là chủ gia đình, khá có khí thế lên tiếng. Lâm Tịnh Viễn đành phải miễn cưỡng ngồi vào chỗ của mình, đồng thời lườm Lâm Mạch một cái sắc lẻm.
Lâm Mạch mặc kệ chả thèm quan tâm, cậu cúi đầu ăn cơm, chỉ chọn những món mình thích. Lâm Bạch thấy bộ dạng này của cậu, nhíu mày nói: “Ra thể thống gì, người còn chưa đến đủ đã động đũa, không hiểu quy tắc à?”
Lâm Mạch đương nhiên hiểu, nhưng làm hay không là chuyện của cậu, không ăn nhanh cho xong, nhìn thấy bộ dạng xui xẻo này của Lâm Tịnh Viễn chắc hết cả ngon miệng.
Cậu nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói: “Con cũng đâu còn là người nhà họ Lâm nữa, cha quản con làm gì.”
Choang—
Lâm Bạch nặng nề đặt đũa xuống, giọng điệu đầy vẻ bề trên: “Ta chưa nói đuổi con ra khỏi nhà họ Lâm, tuy con không phải con ruột của ta, nhưng ta nuôi con lớn thế này, con vẫn là người nhà họ Lâm.”
Lâm Mạch vùi đầu ăn cơm, gật đầu qua loa.
Lâm Bạch nói xong, liếc mắt ra hiệu cho Trương Thanh Tư, bà lập tức hiểu ý nói tiếp: “Sáng nay nhà họ Sở có gửi thiệp mời, là tiệc gia đình nhà họ Sở tối nay.”
Lâm Tịnh Viễn nghe vậy, trong lòng không khỏi nhen nhóm chút hy vọng. Ban đầu đối tượng kết hôn của nhà họ Sở là thiếu gia nhỏ nhà họ Lâm, chứ đâu có chỉ định là Lâm Mạch. Bây giờ cậu ta mới là thiếu gia nhỏ nhà họ Lâm, liệu lần này có phải là mời cậu ta không?
Đáng tiếc lời nói tiếp theo của Trương Thanh Tư đã phá vỡ ảo tưởng của cậu ta: “Mạch Mạch, cậu cả nhà họ Sở mời con tham dự, nói là tối sẽ đến đón con.” ( app truyện T Y T )
Lúc này Lâm Mạch cuối cùng đã hiểu mục đích của màn kịch hôm nay là gì, thì ra là bú ké fame nhà họ Sở.
Tên Sở Thiên Tề kia bị mình đánh mà không mau chóng hủy hôn ước, xem ra hối hận à?
Trong phút chốc, vốn từ nghèo nàn của Lâm Mạch không biết phải đánh giá người này thế nào nữa.
Choang—
Lâm Mạch ngẩng đầu, thấy Lâm Tịnh Viễn nặng nề đập cốc xuống bàn, tức giận nhìn chằm chằm mình.
Má và cổ cậu ta đều đỏ bừng, bộ dạng tức tối mất hết cả phong độ.
“Mẹ, con mới là thiếu gia nhỏ nhà họ Lâm, mẹ đã nói rồi, mối hôn sự này sẽ là của con!”
Trương Thanh Tư vội vàng đứng dậy dỗ dành: “Con ngoan, con ngồi xuống trước đi, lát nữa mẹ nói chuyện với con…”
“Ngồi xuống!” Lâm Bạch nghiêm giọng quát: “Ra thể thống gì!”
Dạo này Lâm Bạch phiền lòng vô cùng, nuôi con cho người khác bao nhiêu năm, con trai ruột của mình thì ở trong khe núi, nuôi thành cái bộ dạng nhỏ nhen thế này.
Một chút cũng không giữ được bình tĩnh, làm sao thành việc lớn được.
Ngược lại nhìn Lâm Mạch, hoàn toàn không bị những chuyện này ảnh hưởng, im lặng ăn cơm. Trước đây không nhận ra lại là một người trầm ổn.
Lâm Mạch nín cười muốn xỉu, nhưng mà… cơm ngon quá! Cậu đã gặm mì gói hai ngày liền! Bữa này cậu phải ăn cho đáng tiền, hoàn toàn không để ý đến chuyện khác được.
Lâm Tịnh Viễn miễn cưỡng ngồi xuống, gắp một miếng thịt nhét vào miệng, tức giận nhai, thầm nghĩ miếng thịt này mà rơi từ trên người Lâm Mạch xuống thì tốt biết mấy.
Lâm Mạch ăn cơm xong xuôi, uống nửa cốc nước, lau miệng, rồi mới lên tiếng: “Sao không nói sớm, chỗ con làm gì có lễ phục nào để tham dự tiệc đâu.”
Trương Thanh Tư: “Có mấy bộ con đều mang đi rồi mà.”
“Đó đều là đồ mặc rồi.” Lâm Mạch nói: “Đó là tiệc gia đình nhà họ Sở đấy!”
Trương Thanh Tư khó xử: “Đồ đặt may cao cấp bây giờ cũng không kịp nữa rồi.”
“Không sao, buổi chiều con tự đi mua đồ may sẵn.” Lâm Mạch xòe hai tay về phía Lâm Bạch: “Con không có tiền.”
Lâm Bạch sắc mặt không vui, miệng mấp máy mấy cái nhưng lòng không cam tâm tình nguyện móc điện thoại ra: “Chuyển khoản rồi.”
“Cảm ơn cha.” Lâm Mạch nhìn thông báo chuyển khoản trên điện thoại, 50 vạn.
Đồ keo kiệt.
Cậu đảo mắt, ánh mắt lóe lên rồi nhếch mép nói tiếp: “Cha, chỗ cha còn dư phụ kiện nào không? Con không thể đi làm mất mặt nhà họ Lâm được.”
Khóe miệng Lâm Bạch giật giật, nói với quản gia đang đứng bên cạnh: “Ông đi lấy đôi khuy măng sét tôi mua lần trước mang đến đây.”
Bữa cơm này Lâm Mạch ăn không lỗ, ăn no uống đủ, còn kiếm được chút tiền tiêu vặt, lại phè phởn có được một đôi khuy măng sét.
Lúc chuẩn bị đi, Trương Thanh Tư giả lả nói: “Đáng lẽ nên để tài xế đưa con đi, nhưng lát nữa bọn mẹ cũng phải ra ngoài… nên…”
Lâm Mạch: Cảm ơn, nghe mà mắc ẻ.
“Đi tàu điện ngầm, giao thông xanh, bắt đầu từ con.” Lâm Mạch nói: “Buổi tối con sẽ liên lạc với Sở Thiên Tề, bảo anh ta đến thẳng chỗ con đón con luôn, không qua đây nữa đâu ạ.”