Lâm Mạch đưa mắt đánh giá nội thất lộng lẫy xa hoa bên trong du thuyền, từng nhóm nam thanh nữ tú tụ tập lại với nhau, áo quần lụa là, hương thơm thoang thoảng.

“Thống Thống, đối tượng công lược số một Sở Quý Thanh đã tới rồi à?”

[Vâng thưa, Ký chủ.]

Hệ thống 99 rất vui vẻ, ký chủ mà nó ràng buộc lần này có tố chất tâm lý cực kỳ tốt, gần như không cần nó phải tốn nhiều lời mà đã chấp nhận sự thật mình bị xuyên không.

[Sở Quý Thanh, gia chủ nhà họ Sở - một trong ba đại gia tộc tài phiệt ở Khu 1 Đế quốc, 30 tuổi, hiện là người độc thân hoàng kim đắt giá nhất Đế quốc.]

Lâm Mạch huýt sáo một cách phóng khoáng: “Tuyệt cú mèo~, thế thì tôi không thiệt rồi.”

[Thông tin chi tiết của hai đối tượng công lược còn lại tôi đều đã tải lên kho dữ liệu.] - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Lâm Mạch lật xem thông tin trong kho dữ liệu. Thực ra nhiệm vụ của cậu nói phức tạp thì cũng không hẳn, mà nói đơn giản cũng chẳng phải. Cậu cần phải đồng thời công lược ba vị đại lão của thế giới này, dùng hình tượng si mê thâm tình của mình để cảm hóa họ, nâng điểm tình yêu của họ lên mức tối đa, sau đó lại khiến họ yêu mà không được đáp lại, đạp họ dưới chân, nâng giá trị đau lòng lên mức tối đa.

Thân phận ban đầu của ba vị đại lão này đều là thần minh đến từ thế giới thần minh đa chiều. Mặc dù họ không còn ký ức của thần minh, nhưng vì quyến luyến tình yêu nơi trần thế, cho dù hệ thống chủ đã nhiều lần nhắc nhở thông qua tiềm thức, bọn họ vẫn còn lưu luyến thế giới này không chịu quay về. Vì vậy, hệ thống chủ mới nghĩ ra một chiêu độc địa như vậy.

Lâm Mạch nghĩ đến việc mình sắp trở thành một kẻ lừa tình, lại còn lừa một lúc ba người, trong lòng không khỏi có chút phấn khích.

Hệ thống: [Thân phận của cậu là tiểu thiếu gia nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm tuy không phải gia tộc tài phiệt, nhưng cũng thuộc dạng có tiền có quyền.]

Nụ cười trên khuôn mặt thanh tú của Lâm Mạch càng thêm rạng rỡ: “Vậy thì tôi chẳng khác nào lên hương rồi sao, chưa kể đến vẻ ngoài đẹp trai này của tôi nữa…”

Hệ thống: [Nhưng hôm qua cậu đã bị người nhà họ Lâm xác định là thiếu gia giả, còn thiếu gia thật bây giờ cũng đã tới đây rồi.]

Lâm Mạch: Nụ cười dần tắt ngấm.

Hệ thống: [Hơn nữa, cậu đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm. Người cha nuôi trước đây của cậu cũng coi như còn chút lương tâm, để lại cho cậu một căn hộ chung cư.]

Nụ cười của Lâm Mạch tắt hẳn. Cậu móc điện thoại ra kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng, rồi nhướng mày: “Đúng là buồn cười thật, số dư còn có hai chữ số mà gọi là có lương tâm à?”

Hệ thống: [Còn nữa, thân phận hiện tại của cậu là vị hôn phu của anh cả Sở Quý Thanh.]

Lâm Mạch: !

Cậu không nhịn được cắt ngang lời Hệ thống: “Cậu bảo tôi với Sở Quý Thanh diễn màn văn học chị dâu à?”

Hệ thống: [Đương nhiên không phải!]

Lâm Mạch: “Hay là màn anh em kẹp giữa?”

Hệ thống: !!! [Đừng có chen ngang nữa, để tôi nói hết đã!]

Hệ thống cố gắng đè nén sự bực bội trong lòng, nói tiếp: [Sau khi thân phận thiếu gia giả của cậu bị lật tẩy, vị hôn phu của cậu đã đang làm thủ tục hủy hôn rồi!]

Lâm Mạch thở phào nhẹ nhõm, rồi lại dùng giọng điệu dạy đời: “Nhưng Sở Quý Thanh sao có thể yêu một người từng là vị hôn phu của anh trai mình chú? Lúc các cậu sắp xếp thân phận có thể để tâm hơn một chút được không hả!”

Hệ thống bị cậu nói cho hơi chột dạ, mắt liếc ngang liếc dọc, ngượng ngùng chụm hai ngón trỏ vào nhau 👉👈: [Cũng không còn cách nào khác, trong thế giới nhỏ này chỉ có mình Lâm Mạch là có ý chí sinh tồn rất thấp, không muốn sống nữa.]

“Thôi được rồi, không cần nói nữa.” Lâm Mạch không muốn lãng phí thời gian nghe quả cầu màu lam phát sáng trước mắt này ngụy biện.

[Nhưng mà…] Hệ thống 99 bay một vòng quanh Lâm Mạch: [Có câu nói rất hay, ăn ngon không bằng sủi cảo, chơi vui không bằng chị dâu. Đàn ông mà, chẳng phải đều thích những thứ có thêm chút cảm giác trái luân thường đạo lý, một chút cấm kỵ hay sao?]

 

“Cậu đúng là hiểu biết ghê.” Lâm Mạch ngẫm lại cũng thấy có chút hợp lý.

[Còn một chuyện nữa, ký chủ, tôi phải nói với cậu điều này.] Hệ thống 99 ngượng ngùng lắc lắc cái đầu tròn vo, động tác tương tự như con người đang gãi đầu: [Tôi không thể cùng cậu làm nhiệm vụ được nữa rồi.]

“Cái gì? Cậu nói cái gì cơ?”

[Các hệ thống khác đều đã cập nhật lên phiên bản 5.0 rồi, tôi vẫn còn là phiên bản 4.0, Hệ thống chủ đã thúc giục tôi quay về rồi. Cậu yên tâm, kế hoạch tiến độ nhiệm vụ tôi đã soạn xong cả rồi, để trong kho dữ liệu ấy, tôi sẽ quay lại nhanh nhất có thể!]

“Khoan đã, nói đi nói lại là cậu bắt tôi làm nhiệm vụ một mình à!” Lâm Mạch bó tay toàn tập: “Sao cậu không cập nhật xong rồi hẵng nhận nhiệm vụ?”

Hệ thống 99 cười ngượng nghịu: “Thì… lúc đó tôi không để ý mà.”

Lâm Mạch hoàn toàn không cười nổi nữa. Cậu nhìn quả cầu phát sáng trước mắt, đột nhiên nghi ngờ đây rốt cuộc là trí tuệ nhân tạo, hay là thiểu năng nhân tạo?

Trong lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, Hệ thống 99 đã xoay hai vòng tại chỗ rồi bay vút đi mất, chỉ kịp để lại lời nhắn: [Ký chủ, tôi tin cậu nhất định sẽ thành công! Với lại, tôi nhất định sẽ quay lại! Đợi tôi nhé!]

Sắc mặt Lâm Mạch biến đổi, cậu hoảng hốt vươn bàn tay Nhĩ Khang ra: “Khoan đã, tôi còn chưa nói xong mà!”

*một meme mạng TQ, chỉ hành động vươn tay ra một cách tuyệt vọng như nhân vật Nhĩ Khang trong phim Hoàn Châu Cách Cách.

Đáng tiếc là đã quá muộn, bóng dáng của hệ thống đã biến mất vào màn đêm bao la.

Lâm Mạch ngây người tại chỗ, trong đầu bắt đầu tính toán lại nhiệm vụ của mình. Hồi lâu sau, cậu mới nặn ra được một nụ cười gượng gạo.

Đồng thời công lược ba vị đại lão hả?

Ha ha, cậu bị bệnh mù mặt cơ mà.

Thật sự không thể trách cậu được, ban đầu cậu không đề cập vấn đề này với hệ thống là vì cứ ngỡ nó sẽ cùng cậu hoàn thành nhiệm vụ.

Chứng mù mặt này của cậu là bẩm sinh, ít nhất thì với trình độ y học ở thế giới của cậu cũng không thể chữa khỏi.

Còn việc bố mẹ đặt tên cho cậu là “Lâm Mạch” cũng là vì trêu rằng, sinh được cậu con trai mà nhìn ai cũng như người xa lạ.

Đang mải suy nghĩ, thì một giọng nói đầy giễu cợt đột nhiên vang lên: “Lâm Mạch, cậu còn mặt mũi mà đến đây à? Không phải là đến tìm Sở Thiên Tề đấy chứ? Sao nào, muốn bảo anh ấy đừng hủy hôn ước với cậu à? Tiếc thật đấy, hôm nay anh ấy không có ở đây đâu.”

Lâm Mạch còn chưa kịp nhìn rõ là ai đang nói, thì một bàn tay đã đột ngột đặt lên vai cậu, đẩy mạnh một cái khiến cậu bị kéo sang một bên. Không đứng vững được, Lâm Mạch loạng choạng rồi ngã sõng soài trên mặt đất.

Cùng lúc đó, một vật trông giống chiếc trâm cài áo rơi ra từ trong túi cậu.

“Ối trời! Chiếc trâm cài áo này trông quen thế nhỉ, chẳng lẽ là chiếc độc bản mà Sở tổng đấu giá được mấy hôm trước sao?”

Giọng điệu của người nói cực kỳ giả tạo và cường điệu, Lâm Mạch thầm nhủ trong lòng. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, lúc này xung quanh đã bị đám đông hiếu kỳ vây kín, còn ở phía không xa trước mặt cậu, trên một bộ ghế sô pha, có mấy người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang phẳng phiu đang ngồi, cũng đang nhìn về phía cậu.

Cũng chẳng quan trọng, dù sao thì trong mắt Lâm Mạch, bọn họ đều như nhau cả.

Tuy Lâm Mạch không phân biệt được đặc điểm gương mặt, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra sự thay đổi trong nét mặt của họ.

Trong số những người này, có người tỏ ra kinh ngạc, nhưng phần lớn đều đang hả hê xem kịch vui.

Người vừa nói lúc nãy lại tiếp lời: “Lâm Mạch, cậu không phải bị nhà họ Lâm đuổi ra đến mức nghèo túng hóa rồ rồi đấy chứ, lại dám ăn trộm cả trâm cài áo của Sở tổng à?”

Một giọng nói khác vang lên ngay sau đó: “Hạo Hạo, cậu đừng nói nữa. Lâm Mạch tuy bị nhà họ Lâm đuổi đi rồi, nhưng cũng từng là người của nhà họ Lâm. Lâm Mạch, sao cậu có thể trộm đồ của Sở tổng thế! Đúng là làm mất mặt cha mẹ!”

Nghe giọng điệu này, Lâm Mạch đương nhiên nhận ra người vừa nói là ai.

Là vị thiếu gia thật, Lâm Tịnh Viễn.

Lâm Mạch nhìn về phía Lâm Tịnh Viễn, thấy đó là một người con trai dáng người mảnh khảnh, vóc dáng không cao lắm, đang đứng ở phía trước đám đông.

Lâm Tịnh Viễn bắt gặp ánh mắt của cậu, liền sững người một chút. Mặc dù cậu ta chưa gặp Lâm Mạch vài lần, nhưng sao trông người này lại không giống lắm với Lâm Mạch trong ký ức của cậu ta.

Lâm Mạch… đẹp đến thế này ư?

Người thanh niên đang ngồi trên mặt đất trước mặt, à không, phải nói là thiếu niên mới đúng, gương mặt có phần non nớt, thanh tú khôi ngô, đặc biệt là đôi mắt trong veo tựa thủy tinh, sạch sẽ và sáng ngời. Con ngươi ấy đang nhìn cậu ta chăm chú, vừa nghiêm túc lại vừa tập trung, khiến trái tim Lâm Tịnh Viễn bất giác đập lệch một nhịp.

Ngay lúc này, trong đầu Lâm Tịnh Viễn lại có một sức mạnh vô hình nào đó mách bảo cậu ta rằng, Lâm Mạch vốn dĩ trông như thế này.

Lâm Mạch đương nhiên nhìn ra được nét mặt của Lâm Tịnh Viễn thay đổi từ nghi hoặc, kinh ngạc bất định cho đến cuối cùng là tin tưởng. Tên của cậu vốn dĩ đã giống với nguyên chủ, hệ thống lại còn thay thế khuôn mặt của cậu bằng khuôn mặt của nguyên chủ, khiến tất cả những người có liên quan đến nguyên chủ đều tin rằng, Lâm Mạch trước giờ vẫn luôn trông như thế này.

Lâm Tịnh Viễn thấy người ngồi dưới đất im lặng không nói gì, bèn đắc ý hất cằm lên, ánh mắt liếc về phía ghế sô pha, rồi nói tiếp: “Lâm Mạch, Sở tổng đang ở ngay đây, cậu mau nhận lỗi đi!”

Vị Sở tổng mà bọn họ nhắc đến hẳn là gia chủ hiện tại của nhà họ Sở, Sở Quý Thanh.

Lâm Mạch cũng nhìn về phía ghế sô pha. Sở Quý Thanh đang ngồi ở đây sao? Là người nào nhỉ?

Sở Quý Thanh là con trai thứ ba trong nhà, nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn, vừa mới vượt mặt hai người anh trai để ngồi lên vị trí gia chủ, trở thành người nắm quyền thực sự của nhà họ Sở.

Lâm Mạch thầm tính toán, chiếc trâm cài áo này chắc chắn là do đám người Lâm Tịnh Viễn lén lút nhét vào người cậu trước khi cậu xuyên tới đây.

Cậu nhặt chiếc trâm cài áo dưới đất lên, viên hồng ngọc có độ tinh khiết rất cao, màu sắc đồng đều, dưới ánh đèn càng thêm đỏ rực lấp lánh tựa máu tươi, quả thực là một món đồ tốt.

“Tôi cũng không đến nỗi nghèo túng phát rồ mà phải đi ăn trộm một chiếc trâm cài áo.” Cậu nhìn Lâm Tịnh Viễn, nói.

“Sao lại không đến nỗi? Chiếc trâm cài áo này là hàng độc bản mà Sở tổng đấu giá được mấy hôm trước đấy, trị giá đến tám con số cơ mà.”

Lâm Mạch đột nhiên cảm thấy chiếc trâm cài áo này như một củ khoai lang nóng bỏng tay. Đồ đắt tiền thế này mang theo người làm gì cơ chứ! Định ăn vạ chắc! Mau cất đi mới phải!

Cậu không hề có ý định biện bạch với đám đông rằng đây là một màn vu oan giá họa.

Bởi vì làm vậy cũng vô ích.

Cậu lướt nhanh qua bản kế hoạch nhiệm vụ mà hệ thống đã viết sẵn trong kho dữ liệu, dài đến tận bảy mươi nghìn chữ!

Viết luận văn tốt nghiệp chắc!

Theo như tiến độ mà hệ thống đã sắp đặt, tối nay Lâm Mạch cần phải giả vờ tình cờ chạm mặt Sở Quý Thanh, sau đó kín đáo bày tỏ rằng mình đã thầm thương trộm nhớ đối phương từ rất lâu, nhằm xây dựng hình tượng một người vừa sâu sắc lại vừa vị tha trong tình yêu.

Mặc dù bây giờ cậu vẫn đang mang danh vị hôn phu của anh cả Sở Quý Thanh, nhưng Hệ thống nói cũng có lý, mấy ông chú già rồi mà, biết đâu lại thích cái kiểu hơi trái với luân thường đạo lý này thì sao.

Lâm Mạch cảm thấy kế hoạch này có thể thực hiện được. Ngay lúc này, cậu nhìn những người đang ngồi trên ghế sô pha, ai mới là Sở Quý Thanh đây?

Cậu không đứng dậy ngay. Dù sao bây giờ cũng đang gặp rắc rối, tốt nhất vẫn nên tỏ ra yếu thế một chút. Thế là cậu cứ thản nhiên ngồi bệt trên mặt đất, chẳng hề tỏ ra bối rối chút nào: “Chiếc trâm cài áo này là tôi vừa nhặt được, đang định bụng trả lại cho Sở tổng đây ạ.”

“Lâm Mạch, tôi khuyên cậu đã làm sai thì nên nhận lỗi trước đi.” Lâm Tịnh Viễn nói tiếp: “Tôi tin Sở tổng là người rộng lượng, sẽ không chấp nhặt với cậu đâu.”

Lâm Mạch khẽ tặc lưỡi một tiếng: Có thôi đi không hả? Lải nhải mãi thế!

Giọng cậu trở nên khó chịu: “Nếu tôi trộm thật thì chẳng phải đã chuồn đi từ lâu rồi sao? Còn lượn lờ ở đây đợi mấy người phát hiện à? Tôi đâu có ngu!”

Lâm Tịnh Viễn nghẹn họng, cậu ta cảm thấy Lâm Mạch đã khác xưa rồi, sao không còn vẻ khúm núm và sợ sệt như trước nữa.

Lời này của Lâm Mạch quả thực rất có lý. Trong đám đông bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán, nhiều ánh mắt kỳ lạ đổ dồn về phía Lâm Tịnh Viễn, khiến gò má cậu ta hơi ửng hồng vì bị nhìn soi mói.

Lâm Mạch nhếch mép cười lạnh, đang định nói thêm gì đó, thì đúng lúc này, một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha bật cười khe khẽ, nhìn cậu rồi nói: “Đây là lần đầu tiên tôi được gặp vị hôn phu của anh cả đấy. Hôn ước giữa cậu và anh cả vẫn chưa hoàn toàn hủy bỏ đâu, cậu đứng dậy trước đi đã.”

Ẩn ý trong lời nói chính là, Lâm Mạch bây giờ vẫn còn liên quan đến nhà họ Sở, đừng có ngồi bệt dưới đất làm mất mặt như thế.

Gia tộc tài phiệt lớn như nhà họ Sở đúng là lắm quy tắc.

Đối phương đã nói đến thế, Lâm Mạch đành phải nở một nụ cười có vẻ ngượng ngùng, rồi từ từ đứng dậy.

Nếu đã gọi Sở Thiên Tề là anh cả, vậy thì người vừa lên tiếng chắc chắn là Sở Quý Thanh rồi.

Thế thì dễ rồi. Lâm Mạch đứng dậy, đi tới ngồi xuống bên cạnh người nọ, hai tay chìa chiếc trâm cài áo ra, giả vờ ngại ngùng nói: “Tôi vừa hay nhặt được chiếc trâm cài áo này, đang định trả lại cho Sở tổng đây ạ.”

Vẻ mặt người nọ lộ rõ sự kinh ngạc, nhìn Lâm Mạch mà không nói gì ngay. Trong khi đó, người trợ lý đứng bên cạnh đã đi ra ngoài để giải tán đám đông hiếu kỳ. Muốn hóng chuyện là tâm lý bình thường, nhưng ai nấy đều phải nể mặt nhà họ Sở nên đành miễn cưỡng rời đi.

 Trong lòng Lâm Tịnh Viễn không cam tâm, nhưng cũng chỉ đành nghiến răng nghiến lợi, tức tối dậm chân rồi bỏ đi.

Khu vực đặt ghế sô pha này vốn dĩ khá yên tĩnh, nên khi đám đông vừa giải tán, xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng.

Lâm Mạch thấy mọi người đã đi gần hết, chỉ còn lại ba người ngồi trên ghế sô pha, cậu biết rằng nếu không tranh thủ nói ngay bây giờ thì sẽ chẳng có cơ hội gặp riêng Sở Quý Thanh nữa.

Bất kể Sở Quý Thanh có tin hay không, cậu cũng phải nắm chắc cơ hội lần này.

Thế là cậu liền nắm lấy tay người trước mặt, hai má ửng hồng, ánh mắt chăm chú nhìn đối phương rồi nói: “Hôn ước giữa tôi và Sở Thiên Tề sắp hủy bỏ rồi. Anh ta vốn dĩ cũng không thích tôi, mà tôi… cũng chẳng thích anh ta.”

Đáp lại lời cậu chỉ là một tiếng “Ừm” nghe rất kỳ quặc từ đối phương.

“Thật ra hai năm trước, Sở tổng có đến trường tôi diễn thuyết, lúc đó tôi ngồi dưới hàng ghế khán giả. Buổi diễn thuyết hôm đó của Sở tổng rất tuyệt vời, tôi đặc biệt… vô cùng…”

Mấy lời tiếp theo cứ ngập ngừng trong miệng mãi không thành câu. Đây là lần đầu tiên Lâm Mạch tỏ tình với người khác, tuy chỉ là diễn kịch thôi nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng. Mãi một lúc sau cậu mới lí nhí nói ra được: “Thật ra tôi đã ngưỡng mộ Sở tổng từ rất lâu rồi. Ngài đừng hiểu lầm, tôi không cần ngài phải đáp lại tình cảm này đâu, tôi chỉ cần được lặng lẽ dõi theo ngài từ phía sau là đủ lắm rồi.”

Phụt——

Có ai đó đã bật cười thành tiếng. Lâm Mạch cũng cảm nhận được cơ thể người trước mặt đang khẽ run lên, cậu ngước lên bắt gặp ánh mắt đầy vẻ trêu tức của đối phương.

Ngay giây tiếp theo, người vẫn luôn im lặng ngồi phía sau bỗng lên tiếng. Giọng nói trầm khàn, đầy nội lực, nghe mà khiến người ta tê dại đến tận mang tai: “Bây giờ cậu đang nắm tay anh hai tôi đấy.”

Anh… Anh hai?

Anh hai của Sở Quý Thanh, Sở Vân Thông?

Sở Vân Thông cũng bật cười thành tiếng. Nhìn đôi mắt to tròn đang mở lớn của Lâm Mạch, trái tim anh ta đột nhiên khẽ nảy lên một nhịp.

Đôi mắt Lâm Mạch đen trắng phân minh. Vì chứng mù mặt, nên mỗi khi nhìn ai, cậu đều tỏ ra vô cùng tập trung, cố gắng phân biệt từng chi tiết nhỏ trên ngũ quan của đối phương. Điều này vô tình khiến người đối diện có cảm giác như mình đang được đặc biệt coi trọng.

Nói dân dã thì là, nhìn con chó thôi cũng thấy thâm tình.

Cũng chính vì điều này mà Lâm Mạch đã gặp phải không ít tình huống dở khóc dở cười. Lúc nào cũng có người đột nhiên chạy tới tỏ tình với cậu, rước về vô số đào hoa nát, nhưng tất cả đều bị Lâm Mạch thẳng thừng từ chối.

Lâm Mạch quay đầu lại nhìn người ngồi phía sau. Hắn mặc một bộ tây trang màu đen được cắt may khéo léo, phẳng phiu đến từng chi tiết, không một nếp gấp. Hai cúc áo sơ mi trắng bên trong được cởi bỏ, càng làm tăng thêm vẻ phóng khoáng, bất cần. Vai rộng chân dài, dù chỉ đang dựa người vào thành ghế sô pha một cách tùy ý, nhưng vẫn toát ra một luồng khí thế mạnh mẽ không thể xem thường.

Không thể phân biệt rõ đường nét ngũ quan, chỉ thấy khóe môi hắn đang cong lên một nụ cười, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm và u ám đến đáng sợ.

Đây không phải là người dễ dây vào. Đó là ấn tượng đầu tiên của Lâm Mạch về Sở Quý Thanh.

Cậu nhớ lại phần mô tả dung mạo của Sở Quý Thanh trong kho dữ liệu: gương mặt anh tuấn vô cùng xuất sắc, cùng với khí chất uy nghiêm và lạnh lùng của một người đã quen ở vị thế bề trên.

Giữa lúc hai người nhìn nhau không chớp mắt, một người ngồi bên cạnh đã lên tiếng tổng kết một cách chính xác, giọng nói mang đầy ý cười:

“Đây là cái tình huống quái gì thế này? Vị hôn phu của anh cả lại đi nắm tay anh hai để tỏ tình với em ba, ha ha ha, đây là màn văn học chị dâu hay là sandwich anh em đây*! ”

* Chỉ tình tay ba.

Lâm Mạch: “...”

Tôi ngàn lần cảm ơn cậu :)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play