Biểu cảm của Lâm Mạch miễn cưỡng vẫn còn bình tĩnh, nhưng trong đầu cậu đã có cả ngàn con vịt đang gào thét!
Đây là cái hiện trường social death chết tiệt nào thế này!
*Social death: Tiếng lóng mạng chỉ việc cực kỳ xấu hổ, mất mặt trước đám đông, đến mức như đã "chết" về mặt xã hội.
Cậu đột nhiên hối hận vì đã nhận nhiệm vụ này, hay là nói với hệ thống là không làm nữa?
Hình như không ổn lắm.
Nếu cậu không làm nhiệm vụ này thì sẽ không có cơ hội sống lại nữa.
Lâm Mạch đành cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, cười khan hai tiếng rồi nói: “Tôi nhận nhầm người rồi.”
Lời này cậu nói ra vô cùng thiếu tự tin.
Người ngồi bên cạnh Sở Quý Thanh cười nói: “Vừa gặp đã yêu người ta à? Kết quả lại nhận nhầm người?”
Lâm Mạch cúi đầu, gần như muốn vùi mặt vào ngực: “Tôi ngưỡng mộ đâu phải vẻ ngoài của Sở tổng, mà là... mà là tâm hồn.”
Đáp lại cậu vẫn là tiếng cười ha hả của đối phương.
Lâm Mạch lúc này mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay Sở Vân Thông, vội vàng buông ra đứng dậy, hơi luống cuống tay chân, nhìn về phía Sở Quý Thanh nói: “Sở tổng…”
Cậu nhanh chóng dụi má, khiến mặt càng đỏ hơn, giả vờ đứng không vững nói: “Tối nay tôi uống hơi nhiều, nói năng linh tinh, ngài đừng để bụng.”
Cậu giật lấy chiếc trâm cài áo trong tay Sở Vân Thông, tiến lên vài bước, hai tay đưa cho Sở Quý Thanh, vẫn nói với vẻ bối rối: “Chiếc trâm này thật sự là do tôi nhặt được, không phải tôi trộm.”
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, viên hồng ngọc đỏ như máu, càng làm nổi bật đôi bàn tay trắng nõn mịn màng, ngón tay thon dài, móng tay hồng hào.
Ánh mắt Sở Quý Thanh dừng lại rất lâu trên đôi tay trước mặt, hắn không lập tức nhận lấy, chỉ nói: “Tôi biết không phải cậu.”
Từ lúc vào đây hắn chưa từng gặp người trước mặt này, đối phương làm sao có cơ hội chạm vào trâm cài áo của hắn được. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Lâm Mạch không nghe ra giọng điệu gì từ mấy lời ngắn ngủi của đối phương, trong lòng không chắc chắn, đang định giải thích thêm vài câu thì một bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng xuất hiện trước mặt lấy đi chiếc trâm, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy tôi... đi trước đây, chúc các vị tối nay vui vẻ.”
“Đây đúng là thiếu gia giả nhà họ Lâm kia mà.” Lâm Mạch chuồn đi nhanh quá, Tề Vũ Thư còn muốn trêu thêm vài câu cũng không có cơ hội, đành phải khoác khuỷu tay lên vai Sở Quý Thanh, vừa cười vừa nói: “Sao trước đây tôi không biết người này thú vị thế nhỉ, tôi thích rồi đấy.”
Sở Quý Thanh liếc mắt cảnh cáo cậu ta đừng động chạm cơ thể, rồi lại nhìn về hướng Lâm Mạch biến mất, ánh đèn hơi tối, vẻ mặt hắn không rõ ràng, hồi lâu sau chỉ bật ra một tiếng cười khẽ đầy ẩn ý.
——
Lâm Mạch xuống du thuyền, nơi này là vùng ngoại ô ven biển, nguyên chủ không lái xe đến nên cậu đành phải bắt taxi hoặc đi nhờ xe về.
Nhưng xem ra bây giờ việc đi nhờ xe là không thể rồi, cậu đã trở thành trò cười cho giới nhà giàu rồi.
Ha ha, Lâm Mạch đứng tại chỗ cười khổ hai tiếng.
Cậu lôi điện thoại ra định bắt taxi, nhưng lại nhớ đến số tiền tiết kiệm hai chữ số của mình, không nỡ bấm gọi.
Hay là thử hy sinh chút nhan sắc, lừa một tên ngốc nào đó đưa mình về trước đã.
Không không không, cậu chậm rãi đi từ bến tàu ra ven đường, đi bộ nửa tiếng đến mức bắp chân mỏi nhừ, tức mình ngồi xổm xuống vệ đường hút thuốc.
Một điếu thuốc còn chưa hút xong, một chiếc xe sang màu đen đã lao tới, phanh gấp dừng ngay trước mặt cậu, khói xe phả thẳng vào mặt.
Lâm Mạch quệt mặt, còn chưa kịp chửi thề thì một tên công tử bột đã bước xuống xe, miệng làu bàu: “Lâm Mạch, mẹ nó cậu cố ý phải không, hôn ước của chúng ta còn chưa hủy, con mẹ nó cậu biết điều một chút đi…”
Sở Thiên Tề nói được nửa chừng thì đột nhiên im bặt, kỳ lạ, sao gã ta không nhớ Lâm Mạch lại ưa nhìn đến thế.
Mặc dù đã đính hôn với Lâm Mạch được hai năm, nhưng số lần hai người gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chỉ là một cuộc hôn nhân gia tộc không tình cảm mà thôi.
Cuộc hôn nhân này được định đoạt, cũng đồng nghĩa với việc gã ta hoàn toàn không thể tranh giành vị trí người thừa kế nhà họ Sở được nữa.
Gia chủ nhà nào lại có bạn đời đồng giới chứ, tuy bây giờ hôn nhân đồng giới đã được chấp nhận, nhưng bạn đời của gia chủ những gia tộc lớn như bọn họ nhất định phải là người khác giới có thể nối dõi tông đường. ( truyện trên app t.y.t )
Vì vậy, gã ta chưa bao giờ cho Lâm Mạch sắc mặt tốt.
Trong ấn tượng của gã ta, Lâm Mạch luôn ít nói, ngồi đâu cũng cúi đầu rụt vai, chẳng hề biết điều thú vị gì cả.
Chẳng qua chỉ là con trai út của một gia tộc nhỏ không có quyền thừa kế mà thôi, gã ta chưa bao giờ để tâm.
Sau khi biết đối phương lại là thiếu gia giả, bị nhà họ Lâm từ bỏ và đuổi ra khỏi nhà, gã ta càng không cần phải kết hôn với đối phương nữa, thế là lập tức đề nghị hủy bỏ hôn ước.
Giờ đây nhìn Lâm Mạch đang ngồi xổm bên đường, chăm chú nhìn mình, môi gã ta như bị dán lại, lời chửi bới thế nào cũng không thốt ra được.
Người vừa tròn 20, vóc dáng vẫn còn nét giao thoa giữa thiếu niên và thanh niên, rất thanh mảnh, gương mặt trắng nõn, đôi môi vì mím lại mà từ màu nhàn nhạt trở nên đỏ mọng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Kỳ lạ, Sở Thiên Tề cảm thấy đầu óc mình có vấn đề rồi, trước đây gã ta lại luôn cho rằng Lâm Mạch trông cũng thường thôi.
Đã đẹp thế này rồi còn thế nào nữa.
Lòng gã ta rối bời, cơn tức giận bùng phát suốt dọc đường như bị dội một gáo nước lạnh, tắt ngấm.
“Cậu ngồi xổm một mình ở đây làm gì?” Gã ta hỏi với giọng cứng nhắc.
Lâm Mạch nghe lời đối phương là đoán ra thân phận người đến rồi, vị hôn phu trên danh nghĩa của mình, vừa định lừa xe của tên ngốc thì tên ngốc đã tới.
Cậu đứng dậy, vẻ mặt cô đơn cùng với giọng điệu trầm xuống: “Không có xe về nhà, cũng không có tiền bắt taxi.”
Sở Thiên Tề thấy lạ lạ, mình vô lương tâm thế mà sao lại đau lòng nhỉ, nhưng vì sĩ diện nên vẫn giả vờ cau mày nói: “Tiền bắt taxi cũng không có?”
Lâm Mạch mím môi, gật đầu một cái, đuôi mắt bắt đầu đỏ lên.
Sở Thiên Tề hoàn toàn không cau mày nữa, bước tới cẩn thận nắm lấy tay đối phương, mềm mại đến ngây người, cái chạm ấy khiến lòng gã ta xao động, rồi lại thầm tiếc nuối, hai năm rồi đến tay người ta cũng chưa chạm vào, lãng phí quá.
“Chuyện cậu nói thích em ba trên du thuyền là sao?”
Lâm Mạch biết ngay gã ta sẽ hỏi chuyện này, chắc chắn là do lắm người lắm miệng, tuy đã bị dọn sân nhưng vẫn có lời truyền đến tai gã ta.
“Uống say rồi, làm trò lúc say thôi.” Lâm Mạch mặt không đổi sắc nói bừa, lúc rời đi cậu đã cố ý vẩy rượu lên người: “Với lại, không phải anh muốn hủy hôn với tôi sao? Anh quản tôi làm gì?”
Lời này lọt vào tai Sở Thiên Tề, gã ta tự động hiểu thành vì gã ta muốn hủy hôn với Lâm Mạch nên Lâm Mạch mượn rượu giải sầu, nói lời linh tinh.
Nghĩ như vậy, trong lòng Sở Thiên Tề ngổn ngang trăm mối, thậm chí còn có chút vui mừng nho nhỏ.
Chẳng lẽ Lâm Mạch thích gã ta?
Sở Thiên Tề xoa xoa sự mềm mại trong lòng bàn tay, nhìn gương mặt nghiêng dịu dàng trước mắt, mái tóc đen ngoan ngoãn rủ xuống trán, đột nhiên không muốn hủy hôn nữa.
Hoặc là... trì hoãn thêm một thời gian rồi hẵng hủy hôn, một thiếu niên xinh đẹp thế này mà mình chưa 'ăn' được miếng nào đã bỏ thì tiếc quá.
Lâm Mạch nhìn ánh mắt dần trở nên biến thái của đối phương, cậu híp mắt lại.
“Đi thôi, tôi đưa cậu về trước, gió biển lớn lắm, dễ bị cảm lạnh.” Sở Thiên Tề nhân cơ hội tiến lại gần Lâm Mạch hơn một chút, vòng tay hờ qua vai cậu, dẫn vào xe: “Chuyện hủy hôn không phải tôi muốn, là ba tôi đề xuất, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý…”
Trong màn đêm, cách đó không xa có một chiếc sedan màu đen kín đáo chậm rãi chạy tới ven đường, cửa sổ ghế sau hạ xuống, để lộ đôi mắt hẹp dài và sâu thẳm.
Sở Thiên Tề mở cửa xe, nhìn Lâm Mạch nói: “Bây giờ cậu vẫn ở nhà họ Lâm à?”
Lâm Mạch giằng khỏi bàn tay heo mặn, nhướng mày: “Bị đuổi ra ngoài rồi.”
Vẻ mặt Sở Thiên Tề càng thêm phấn khích, không giấu nổi sự bỉ ổi: “Đã không có chỗ ở, vậy cậu đến nhà tôi đi? Chỗ tôi rộng lắm, cậu muốn ở bao lâu cũng được.”
Gã ta tính toán quá hay, đợi người ta dọn vào ở, sau đó gã ta sẽ ngủ cho thỏa thích trước rồi mới hủy hôn, nếu ngủ thấy hợp ý thì cứ nuôi như vậy cũng được, chỉ cần ngoan ngoãn một chút.
Lâm Mạch mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Có phiền phức quá không ạ.”
Giọng điệu này của cậu ẩn ý quá rõ ràng, Sở Thiên Tề bị nụ cười này câu dẫn đến lòng dạ xao xuyến, liền tại chỗ ép người vào thân xe, máu toàn thân dồn thẳng xuống dưới: “Không phiền, không phiền, cậu là vị hôn phu của tôi, cho dù ngủ cùng nhau cũng là chuyện nên làm.”
Nói rồi gã ta nhìn đôi môi đỏ mọng trước mắt, môi châu nhỏ nhắn, khóe môi hơi cong lên, như bị mê hoặc mà áp sát tới.
Giây tiếp theo một cơn đau dữ dội truyền đến từ hạ bộ, đầu gối Lâm Mạch không chút do dự thúc vào hạ thân đối phương, một tiếng hét thảm vang lên.
Sở Thiên Tề ôm lấy 'của quý' của mình, lùi lại liên tục, mồ hôi lạnh túa ra, thở hổn hển chửi ầm lên: “Thằng đĩ, đ*t mẹ, lão tử không đ chết mày!”
“Cái đó của anh còn cứng nổi không?” Lâm Mạch bước tới, Sở Thiên Tề cảm thấy không ổn lại lùi về sau, Lâm Mạch thấy bộ dạng sợ sệt của gã ta liền bật cười thành tiếng: “Như anh mà đòi đ ai?”
Sở Thiên Tề mất hết mặt mũi, chỉ vào người trước mặt, tức đến run người: “Mày đợi đấy! Mày đợi đấy!”
“Đợi thì đợi.”
“Tao về hủy hôn với mày ngay bây giờ!”
“Được thôi, được thôi, nhanh lên! Tôi đợi không nổi nữa rồi!”
Sở Thiên Tề lập tức chết lặng, sao lại thế? Người này không phải nên sợ nhất việc gã ta hủy hôn với cậu sao?
“Bây giờ mày đã bị nhà họ Lâm đuổi ra ngoài rồi, sau khi tao hủy hôn với mày, mày sẽ chẳng còn gì cả!”
Lâm Mạch phủi tay, nhếch mép cười: “Mất thì mất thôi, tôi để ý em ba của anh rồi, hủy hôn với anh xong tôi vừa hay đi quyến rũ em ba của anh.”
“Đ*t mẹ, mày nằm mơ giữa ban ngày à!” Sở Thiên Tề làu bàu chửi: “Sở Quý Thanh là đồ lãnh cảm, không đúng, cho dù hắn không lãnh cảm thì có thèm để mắt đến mày không?”
Lâm Mạch không hề tỏ ra xấu hổ, hất cằm nói: “Mặc kệ anh ấy có để mắt đến hay không, ngủ vài lần cũng đâu có thiệt, tôi chấm anh ấy rồi, muốn ngủ với anh ấy thì sao nào?”
“Đ*t mẹ, mày lại đây cho tao!” Sở Thiên Tề vẫn khom người chửi ầm lên: “Hôn ước của chúng ta chưa hủy! Mày ngủ với ai! Mày đừng đi! Lại đây!”
Lâm Mạch mặc kệ kẻ mất hết thể diện phía sau, đi dọc theo ven đường, đi xa rồi mới gần như không nghe thấy tiếng chửi nữa.
Vốn định đi nhờ xe, cuối cùng vẫn không thành, với cái bộ dạng nôn nóng như khỉ đói của Sở Thiên Tề lúc nãy, chắc lên xe là bị gã ta làm thịt luôn rồi.
Tạm thời Lâm Mạch chưa có ý định hiến thân.
Hơn nữa, loại người này không có tư cách làm chuyện không thể miêu tả với cậu.
Tít——
Lâm Mạch quay đầu lại, một chiếc xe chậm rãi chạy tới từ phía sau, dừng lại vững vàng trước mặt cậu. Một người trẻ tuổi đeo kính từ ghế phụ bước xuống, cúi đầu chào Lâm Mạch: “Lâm thiếu, Sở tổng mời cậu lên xe.”
“Sở tổng? Là Sở Quý Thanh sao?”
Trợ lý mỉm cười: “Chỉ có một Sở tổng duy nhất, những người khác chỉ có thể là Sở thiếu.”
Lâm Mạch hiểu ý anh ấy, Sở Quý Thanh bây giờ là gia chủ nhà họ Sở, hắn mới đúng là Sở tổng, những người khác chỉ có thể gọi là Sở thiếu, còn cha của Sở Quý Thanh hiện đang nằm chờ chết trong phòng bệnh VIP.
Trợ lý mở cửa ghế sau cho Lâm Mạch, cậu liếc mắt liền thấy người ngồi phía trong, chiếc quần tây thẳng tắp bao bọc đôi chân dài, mặt đồng hồ màu xanh lam trên cổ tay, người đàn ông ngồi đó toát ra một luồng khí thế sắc bén.
Lâm Mạch nuốt nước bọt, chậm chạp leo lên xe, ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học. Cậu bây giờ có lý do để đoán rằng, những lời vừa nói với Sở Thiên Tề có lẽ đã bị Sở Quý Thanh nghe thấy hết rồi.
Lão già này quả nhiên thích kiểu này.
“Sở tổng, cảm ơn ngài đã đưa tôi về nhà.” Lâm Mạch cụp mắt xuống, tỏa vẻ ngoan ngoãn.
Đáp lại cậu chỉ là một tiếng “Ừm” đơn giản.
Xe lao nhanh trong đêm tối, ánh đèn lúc tỏ lúc mờ vụt nhanh qua khoang xe, gương mặt người đàn ông ẩn trong bóng tối không nhìn rõ, Lâm Mạch liếc nhìn mấy lần, đối phương đến cả tư thế cũng không thay đổi.
Trong xe quá yên tĩnh, tiếng hít thở trở nên đặc biệt rõ ràng, từng tiếng đập vào màng nhĩ Lâm Mạch, mùi nước hoa nam tính thoang thoảng trên người đàn ông cũng dần dần xâm chiếm không gian.
“Sở tổng, tôi có thể mở hé cửa sổ một chút được không?” Lâm Mạch vẫn hỏi một cách ngoan ngoãn.
Sở Quý Thanh nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, im lặng một lát rồi mới nói: “Mở đi.”
Lâm Mạch mở một khe hở nhỏ, vừa đủ để cậu áp nửa trên khuôn mặt vào đó, cơ thể nghiêng sang một bên, từ bờ vai gầy đến vòng eo săn chắc tạo thành một đường cong đẹp mắt, phần hông tròn trịa.
Cho đến khi đưa Lâm Mạch về đến nhà, Sở Quý Thanh vẫn không chủ động nói một lời nào, chỉ có tiếng hít thở không thể làm ngơ kia.
“Sở tổng, cảm ơn ngài đã đưa tôi về nhà, tạm biệt.”
Màn đêm dày đặc, Lâm Mạch đứng bên đường, ánh đèn vàng mờ ảo phủ lên gương mặt cậu, làn da mịn màng căng bóng, cậu khẽ cong môi, vẫy tay chào chiếc xe.
Trong tầm mắt, chiếc xe dần rời đi và khuất dạng.
Cậu thu lại vẻ mặt, liếc nhìn giá trị yêu thích trên giao diện.
Sở Quý Thanh 5%.
Hừ, lão này giỏi giả vờ thật.
Để tui xem cái ngày nhà cũ của anh bốc cháy.
*ý chỉ người lớn tuổi, vốn tưởng đã chai sạn tình cảm, đột nhiên rơi vào lưới tình một cách mãnh liệt, khó kiểm soát.