Lâm Mạch trở về căn hộ nhỏ của mình.

Phải công nhận rằng căn hộ này không tệ, là dạng duplex* hai tầng, hẳn là có thể bán được giá tốt.

*Duplex, nghe có vẻ xa lạ, nhưng thực chất là một loại hình bất động sản gồm hai căn hộ liền kề hoặc xếp chồng lên nhau, được thiết kế thông tầng với cầu thang bên trong, tạo thành một không gian sống thống nhất và đẳng cấp.

Hệ thống đã nói, tiền bạc cậu kiếm được ở đây đều có thể mang về, thế thì chẳng phải phất to rồi sao.

Lâm Mạch càng có thêm động lực, dù sao thì ba vị đối tượng công lược kia đều không thiếu tiền.

Ngày hôm sau, cậu vẫn đang say giấc nồng thì bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, bật dậy như xác chết vùng lên.

Từ ống nghe điện thoại truyền đến một giọng nam: “Mạch Mạch, cậu dậy chưa?”

Lâm Mạch nheo mắt, cố gắng hé mí mắt lên một chút, liếc nhìn tên ghi chú: Nguyên Tử.

Ồ ồ ồ, là bạn tốt của cậu ở trường, Nguyên Lương.

“Chưa dậy, có chuyện gì không?” Lâm Mạch nhắm mắt đáp.

“Vậy thì tốt quá, tôi ở... khách sạn Hilton đặt một phòng suite, tổ chức một buổi tụ tập, có mời mấy người bạn quen biết cả, cậu qua đây... chúng ta tụ tập chút.”

“Tụ tập cái gì mà tụ tập, lên lớp học ở trường chẳng phải là gặp được rồi sao.” Lâm Mạch bây giờ chỉ muốn ngủ, không để ý giọng điệu đối phương có chút kỳ lạ.

“Có đại tiệc hải sản, ăn không?”

Mí mắt Lâm Mạch lập tức nhấc lên, có cơm chùa không ăn thì phí quá, bây giờ cậu làm gì còn tiền ăn cơm nữa. Nghĩ đến số dư trong tài khoản, cậu không nhịn được lại chửi thầm nhà họ Lâm một lượt.

“Đợi đấy! Một tiếng nữa tôi đến!”

“Sao lại phải đợi một tiếng?”

“Ông đây phải đi tàu điện ngầm!”

Đế quốc có mười ba khu, Khu 1 là huyết mạch kinh tế của cả nước, thành phố giàu có nhất, trên đường xe sang không ngớt, cảnh quan đô thị hùng vĩ. Lâm Mạch nhanh chóng đọc xong phần cài đặt bối cảnh của thế giới này trên tàu điện ngầm. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Lúc đến khách sạn, cậu vốn tính đa nghi, vừa đứng ở hành lang đã cảm thấy có gì đó không ổn, sau khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo thì nhớ lại chi tiết giọng điệu của Nguyên Lương có phần không tự nhiên.

Tầng này chỉ có phòng suite, mỗi tầng hai phòng. Tim cậu đập thình thịch, thấy cửa một phòng trong đó mở ra, Lâm Mạch lập tức nép mình trốn vào cầu thang bộ.

“Lâm Mạch đến chưa?”

“Chưa, cậu ta nói phải đi tàu điện ngầm một tiếng.”

“Mẹ kiếp, đợi cậu ta đến đây thì biết tay.”

“Máy quay dựng xong chưa?”

“Thằng nhãi Nguyên Lương này chẳng có chút nghĩa khí nào, đưa cho ít tiền là trở mặt ngay.”

Lâm Mạch lau mồ hôi trên trán, bởi vì cậu đã nhận ra một trong những giọng nói đó là của Lâm Tịnh Viễn. Không còn cách nào khác, Lâm Mạch bị mù mặt, thế nên thính giác lại đặc biệt tốt.

Cậu rướn người nhìn lướt qua, thấy khoảng sáu bảy người. Đối phương đông người, thế mạnh, nên cậu nghĩ tốt nhất là chạy đi thì hơn.

Nhưng trước khi chạy, cậu đã gọi một cuộc điện thoại của người dân nhiệt tình để tố cáo hành vi tụ tập thác loạn.

Lâm Mạch chạy một mạch xuống bảy tám tầng cầu thang bộ mới đi vào hành lang. Cậu vốn dĩ cũng không định rời đi ngay, cậu còn muốn hóng chuyện nữa cơ.

Tầng này vẫn là phòng suite. Cùng với tiếng ting khi cửa thang máy mở ra, ba bốn người đàn ông bước ra từ bên trong, đối mặt với Lâm Mạch. Lúc lướt qua nhau, Lâm Mạch thoáng nhìn thấy một người trong số đó đang ôm chặt một cậu trai trẻ trong lòng.

Cậu trai mặt đỏ bừng, đầu cúi gằm, trông có vẻ không tỉnh táo, dáng người vô cùng gầy yếu.

Lâm Mạch quay mặt đi, bước vào thang máy. Cửa thang máy còn chưa đóng lại hẳn thì cửa của một phòng suite bên cạnh mở ra, từ bên trong vọng ra tiếng nói chuyện không lớn lắm.

“Người mang đến rồi à? Đã bỏ thuốc xong chưa?”

“Yên tâm, cả hai người đều...”

Cửa thang máy đóng lại, Lâm Mạch vội vàng nhấn nút xuống tầng dưới. Cậu ra khỏi thang máy rồi lại đi cầu thang bộ lên, thò đầu ra nhìn thì cửa phòng vừa rồi đã đóng, nhưng trước cửa có mấy người đàn ông cao to lực lưỡng đứng đó.

Lâm Mạch phân vân, hay là thôi không lo chuyện bao đồng nữa?

Cùng lúc đó, bên trong căn phòng.

Trên chiếc giường lớn hai mét, một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm nghiêng. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng cài kín đến tận cổ đầy vẻ cấm dục, đôi chân dài hơi buông thõng xuống, làn da trắng nõn vì khô nóng mà ửng hồng, thân thể bất an khẽ vặn vẹo trong phạm vi nhỏ.

Anh mở mắt ra, đó là một đôi mắt đen láy thon dài, hàng mi dày rậm tạo thành một đường cong xếch lên, mang theo nét lạnh lùng tự nhiên. Nhưng lúc này đây, đôi mày mắt vốn dĩ lạnh nhạt thường ngày đã nhuốm màu dục vọng, lồng ngực phập phồng càng lúc càng mạnh hơn.

Lê Nhiên nghiến răng nghiến lợi choang một tiếng ném vỡ bình hoa đầu giường. Tiếng bình hoa vỡ vang lên chói tai khiến thiếu niên đang nằm trên đất từ từ tỉnh lại.

Thiếu niên đã thần trí mơ hồ, trong bụng như có ngọn lửa thiêu đốt đến khó chịu, chỉ muốn mau chóng tìm người dập tắt ngọn lửa này.

Cậu ấy đương nhiên nhìn thấy người đàn ông trên giường, gương mặt thanh lãnh tuấn mỹ tựa như thần minh.

“Giúp tôi với.” Thiếu niên khẽ thì thầm, dựa vào bản năng mà run rẩy bò dậy, tiến về phía giường.

Lê Nhiên lại choang một tiếng đập vỡ thêm một thứ nữa, gằn giọng quát: “Cút! Đừng qua đây!”

Thiếu niên bị khí thế này dọa sợ, chỉ dừng lại vài giây, rồi lại bị bản năng thôi thúc tiến đến.

Liều thuốc Lê Nhiên bị hạ không ít, toàn thân khô nóng, một luồng xung động mãnh liệt thôi thúc anh làm gì đó. Ánh mắt anh liếc thấy mảnh vỡ bình hoa trên sàn, anh gắng gượng nhặt lên một mảnh, không chút do dự đâm mạnh vào lòng bàn tay. Máu tươi nhỏ giọt, cơn đau thấu tim khiến đại não anh lập tức tỉnh táo hơn đôi chút.

Lâm Mạch đã định bỏ đi, ai ngờ bên ngoài tiếng còi cảnh sát từ xa vọng lại gần rồi dừng ở dưới lầu khách sạn. Mắt cậu sáng lên. Mấy người canh cửa đương nhiên cũng nghe thấy, sắc mặt đại biến, một người trong đó nói: “Chúng ta đừng đứng ở cửa nữa, trốn đi trước đã, đợi thiếu gia xong việc chắc cũng phải mấy tiếng nữa.”

Đợi người đi rồi, Lâm Mạch nhẹ bước đi tới, gõ cửa mấy cái nhưng không thấy có phản ứng.

Cậu lại gõ tiếp, gõ liền mấy cái, cửa cuối cùng cũng được mở ra từ bên trong.

Hơi mồ hôi và khí nóng phả vào mặt, Lâm Mạch nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu trước mắt, ngẩn ra một chút.

Đối phương đầu đầy mồ hôi, má đỏ bừng, tiếng thở dốc rất nặng nề, mấy chiếc cúc áo sơ mi trên ngực chỉ còn cài hờ vài cái, để lộ cơ bắp rắn chắc trắng nõn bên trong, một cảnh xuân sắc sống động.

“Đệch.” Lâm Mạch nhìn dáng người liền nhận ra đây không phải cậu trai trẻ bị trói kia, nhưng tầm nhìn vào bên trong đã bị thân hình người đàn ông che khuất hoàn toàn. Giọng cậu bất giác cao lên: “Anh làm thế này là cưỡng bức, phạm pháp đấy!”

Lê Nhiên nhìn thiếu niên trước mặt, cười lạnh một tiếng, giọng nói thanh lãnh nhuốm vẻ khàn khàn, nhưng vẫn mang theo niềm kiêu hãnh bẩm sinh: “Sao hả, lão già kia sợ tôi không hài lòng, lại tìm thêm một người nữa tới?”

Lâm Mạch không hiểu ý này, ngay giây tiếp theo cằm đã bị giữ lấy nâng lên, đối diện với đôi mày mắt hơi xếch lên.

Đối phương nói tiếp: “Người này đúng là trông ưa nhìn hơn, đáng tiếc, tôi không đụng vào, bẩn...”

Lâm Mạch không đợi đối phương nói xong, đã tặng cho anh ta một cú đá mạnh, đẩy người ra rồi xông vào. Cậu đi thẳng đến phòng ngủ, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì sững sờ.

Chẳng có gì gọi là hương diễm cả, phòng ngủ giống như vừa trải qua một trận ẩu đả, ga giường chăn đệm hỗn loạn chất đống trên sàn, mảnh thủy tinh vương vãi khắp nơi. Trên giường có một thiếu niên bị trói chặt cứng, quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn, đã bất tỉnh.

Lâm Mạch còn định tiến lên kéo người, thì trước mắt hoa lên, một lực cực mạnh lập tức ép cậu dính vào tấm cửa. Lưng áp sát vào lồng ngực nóng bỏng, tiếng thở hổn hển của người đàn ông như dã thú, nóng rực phả vào cổ, bỏng rát đến mức Lâm Mạch muốn rụt lại cũng không cử động được.

Cậu phát hiện mình càng giãy giụa thì phần thân dưới lại càng dán chặt hơn, nóng đến mức cậu phải co rúm lại. Người đàn ông giữ chặt gáy cậu, đè chặt cậu xuống.

Lê Nhiên vốn đã trói chặt thiếu niên bị bỏ thuốc kia, đang chuẩn bị đi tắm nước lạnh thì ai ngờ lại có thêm một người nữa đến.

Mắt anh đỏ ngầu, từ trên cao nhìn xuống người đang hoàn toàn bị mình khống chế, không thể không thừa nhận, gương mặt này quá hợp ý anh.

Đối diện với gương mặt này, sức tự chủ của anh càng kém đi.

Anh biết người hạ thuốc mình là cha anh, màn kịch này đều do cha anh sắp đặt. ( app truyện TᎽT )

Đây không phải là lần đầu tiên.

Cha củaânh không hề nghĩ xem tại sao đứa con trai độc nhất của mình lại không hề động vào chuyện tình cảm, mà chỉ biết dùng cách trực tiếp thế này để ép anh cúi đầu.

Lần đầu tiên bị cha hạ thuốc, cha anh đã gọi đến một nữ sinh viên non nớt, quyết tâm muốn phá thân cho Lê Nhiên. Lúc đó Lê Nhiên đã đập vỡ chai rượu, cầm nửa chai rượu lởm chởm xông vào phòng cha mình. Kể từ đó, lão già kia cuối cùng cũng chịu yên phận được một thời gian.

Lần này coi như Lê Nhiên sơ suất nên trúng kế của lão già đó, người được đưa tới đã đổi thành nam giới, số lượng đổi thành hai.

Lâm Mạch thấy người phía sau hơi thở đã dịu đi một chút, bèn lớn gan nói: “Anh thả tôi ra trước đã, tôi không phải loại người như anh nghĩ đâu...”

Lời còn chưa dứt thì người phía sau đã dùng hổ khẩu kẹp lấy cằm cậu, nâng gương mặt trắng như sứ của Lâm Mạch lên. Mặt hai người kề sát, hơi thở dần quyện vào nhau.

Lâm Mạch thấy đôi mắt đối phương đỏ rực, trong đáy mắt toàn là tơ máu, cộng thêm nhiệt độ làn da nóng bỏng, cậu trừng lớn mắt nói: “Anh cũng bị bỏ thuốc à?”

“Giả vờ giả vịt cái gì chứ?” Hơi thở Lê Nhiên ngày càng nặng nề, giọng nói khàn đặc: “Không phải cha tôi phái cậu tới à?”

“Cái gì cơ?” Lâm Mạch giãy giụa một chút nhưng vô ích, sức đối phương quá lớn: “Tôi hoàn toàn không quen biết anh, cũng không quen cha của anh. Anh buông tay ra, nếu không tôi...”

Trước mắt Lâm Mạch lại hoa lên, cậu bị người ta ấn chính diện vào tấm cửa.

“Cậu đang giở trò gì?”

Lâm Mạch thấy đối phương ép ngày càng sát, cảm thấy không ổn, liền thúc đầu gối định tấn công vào chỗ hiểm của đối phương. Nào ngờ đối phương phản ứng còn nhanh hơn cậu, giữ chặt đầu gối cậu, còn thân mật xoa nhẹ một cái.

“Anh buông ra, anh muốn làm gì?”

Lê Nhiên ép sát vào cửa, cố gắng đè nén cơn xung động đang dâng trào. Trong tầm mắt anh toàn là đôi môi đang mấp máy của người dưới thân, chủ nhân của đôi môi này vừa rồi vì sợ hãi mà còn lưu lại dấu răng.

“Cậu đừng cử động, cũng đừng nói gì, tôi sẽ không động đến cậu.” Lê Nhiên dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn cảnh tượng đầy kích thích thị giác kia nữa.

“Tôi không tin, anh thả tôi ra trước đã.” Lâm Mạch nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh dù có bị bỏ thuốc đi nữa, ngủ với một người còn chưa đủ hay sao...”

“Tôi không động vào cậu trai kia.”

“Hả?”

“Là cậu ta xông tới bổ nhào vào tôi, bị tôi đánh ngất rồi.”

Khóe mắt Lâm Mạch liếc xuống phần dưới của Lê Nhiên, ánh mắt rõ ràng là đang nghi ngờ đối phương “không được”.

Lê Nhiên lập tức áp sát thêm một bước, nghiến răng nghiến lợi hồi lâu mới nhịn được cơn muốn chửi thề.

Lâm Mạch nhìn thấy chỗ phồng lên rõ rệt của đối phương, vội vàng ép sát người mình gần như muốn khảm vào tấm cửa, quay đầu nhắm mắt không nhìn.

Trong phòng quá yên tĩnh, chỉ còn lại hai tiếng thở dốc nặng nhẹ khác nhau.

—---

Lâm Mạch ngồi trên ghế sô pha, lắng nghe tiếng nước chảy ào ào không dứt từ phòng tắm, làm sao cũng không hiểu nổi tại sao sự tình lại thành ra thế này.

Theo lời đối phương nói, là cha của anh ta hạ thuốc, còn đưa tới một cậu trai trẻ, nhưng anh ta không chịu nên đánh ngất cậu trai đó đi. Sau đó đúng lúc này Lâm Mạch lại tự mình dâng tới cửa, thế nên đối phương mới tưởng Lâm Mạch cũng là người do cha anh ta đưa tới.

Thế giới này thật sự có người cha hạ thuốc con trai mình rồi còn đưa bạn giường tới sao?

Lâm Mạch nhìn cậu trai trẻ vẫn đang ngủ say sưa trên giường, đang ngẩn người ra thì cửa phòng tắm mở, người đàn ông trẻ tuổi toàn thân phủ hơi nước bước ra.

Thuốc trong cơ thể Lê Nhiên đã được chuyển hóa đi nhiều, lại thêm việc tắm nước lạnh nửa tiếng, máu huyết sôi trào khắp người đã dịu đi không ít.

Anh nhìn thiếu niên đang ngồi trên sô pha, gương mặt thanh tú, ánh mắt chăm chú nhìn mình, nhất thời cảm thấy nửa tiếng tắm nước lạnh vừa rồi coi như công cốc.

Nhưng anh cũng không phải cầm thú, lý trí vẫn còn đó. Anh gọi một cuộc điện thoại, chẳng bao lâu sau cửa phòng có tiếng gõ. Lê Nhiên mở cửa, mấy người đàn ông bước vào.

Lê Nhiên hất cằm, ra hiệu về phía cậu trai trên giường: “Mang từ đâu tới thì mang về đi.”

Đám người lộ vẻ khó xử, Lê Nhiên nói tiếp: “Tôi sẽ nói với cha.”

“Lê thiếu.” Một người trong đó lên tiếng: “Nhưng ngài đã uống cả một lọ thuốc kia, không khó chịu sao? Hay là...”

Lời nói của tên đó đột ngột dừng lại, bởi vì đã nhìn thấy Lâm Mạch đang ngồi trên sô pha nhìn qua.

Tên đó lập tức như hiểu ra gì đó, sắc mặt giãn ra ngay, gật đầu khom lưng: “Tôi hiểu rồi, thì ra Lê thiếu đã có người trong lòng rồi. Tôi lập tức đưa người này đi ngay.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play