Biểu cảm tươi cười nhàn nhạt của Sở Quý Thanh không có gì thay đổi, chỉ là áp suất quanh người hắn lạnh đi đôi chút: “Là tôi suy xét không chu toàn."
Lâm Mạch nhìn chằm chằm sự thay đổi của dữ liệu trong hậu trường, trong lòng đã có chút tự tin.
"Sở tổng, tôi có thể giải thích lại một chút, hiểu lầm lần trước là do tôi uống say quá."
Nụ cười của Sở Quý Thanh càng sâu hơn: “Xem ra tối nay cậu vẫn uống nhiều rồi."
Lâm Mạch lúc này mới nhận ra, xem ra những lời cậu vừa nói với Sở Vân Thông đã bị hắn nghe thấy hết rồi.
Cậu "Ừm" một tiếng: “Sở tổng cũng thấy rồi đó, tối nay Thiên Tề cứ chuốc rượu tôi mãi."
Sở Quý Thanh bật cười khe khẽ: “Uống nhiều thì về sớm nghỉ ngơi đi."
"Vậy nên, tôi có thể nhờ Sở tổng giúp một việc được không?" Lâm Mạch nghiêng đầu: “Bây giờ có thể đưa tôi về nhà không ạ?"
"Cậu nên để anh cả đưa cậu về."
"Anh ta chắc không muốn tôi về tối nay đâu." Lâm Mạch mím môi cười cười, để lộ một lúm đồng tiền nho nhỏ.
Sở Quý Thanh nhìn cậu đầy ẩn ý, vẫy tay một cái, một người đàn ông đeo kính, trông nho nhã lịch sự bước ra từ trong bóng tối, cúi đầu chào Sở Quý Thanh. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
"Đưa Lâm thiếu về nhà."
"Vâng."
Lâm Mạch nghiêng người qua, gương mặt áp sát lại gần, vì men rượu nên gương mặt trắng nõn ửng hồng: “Vậy lát nữa nếu Sở Thiên Tề tìm tôi thì phiền Sở tổng chặn giúp tôi một chút nhé."
Hơi thở của Sở Quý Thanh chợt ngừng lại, hắn im lặng một lát, yết hầu trượt lên xuống rồi mới khẽ gật đầu.
Lâm Mạch đứng dậy, nhảy chân sáo mấy bước như một chú nai con, rồi lại quay đầu vẫy vẫy tay với Sở Quý Thanh, lém lỉnh nháy mắt một cái, giọng điệu vui vẻ: “Hẹn gặp lại sau."
Sở Quý Thanh nhìn bóng lưng xa dần, tựa như một chú nai con vui vẻ, gió đêm thổi tung chiếc áo sơ mi trên người cậu, trông cậu lại càng thêm gầy gò.
Ánh trăng đêm nay có chút mông lung, Sở Quý Thanh ngồi tại chỗ rất lâu, mãi sau mới bật ra một tiếng cười khẩy.
"Đồ lừa đảo nhỏ."
Sở Quý Thanh khẽ nghiến nghiến răng hàm.
"Đáng yêu."
"Đáng *."
——
Lâm Mạch ngồi ở hàng ghế sau, nhìn giá trị yêu thích của Sở Quý Thanh trong hậu trường: 7%.
Quả nhiên mấy lão già xấu xa chính là thích kiểu này, xem ra ở đây không thể đi theo con đường trong sáng thuần khiết được rồi, lão già này cũng không phải kiểu người thích dạng tiểu bạch hoa.
Nếu thật sự thích tiểu bạch hoa, thì ngay lần đầu tiên Lâm Mạch bị lộ tẩy, hắn đã phải cực kỳ ghét cậu rồi.
"Trợ lý Trần, Sở tổng của các anh thường ngày thích gì vậy?" Lâm Mạch ngồi ở hàng ghế sau, vắt chéo chân hỏi.
Trợ lý Trần mắt nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu đều đều như người máy: “Sở thích của Sở tổng sao chúng tôi biết được ạ."
Lâm Mạch tỏ vẻ tiếc nuối: “Tôi còn định hỏi xem Sở tổng thích gì, hôm nào đó tôi gửi đến cảm ơn một chút, dù sao tối nay ngài ấy cũng giúp tôi tránh được một phiền phức."
Trợ lý Trần chỉ "Ừm" một tiếng, có thể thấy anh ấy không đặc biệt muốn bắt chuyện với Lâm Mạch.
"Vậy hay là..." Lâm Mạch làm bộ suy nghĩ: “Lấy thân báo đáp thì sao nhỉ, cảm ơn bằng thân xác chút?"
Kétttt——
Chiếc xe phanh gấp một tiếng, cơ thể Lâm Mạch lao về phía trước, cậu vịn chặt lại rồi vỗ vỗ ngực, vô tâm vô phế cười sạc sụa: "Tôi đùa thôi mà, trợ lý Trần anh đừng kích động thế chứ, haha..."
Trợ lý Trần cố gắng ổn định lại tinh thần, chỉ muốn mau chóng tống vị tiểu tổ tông này về nhà.
"Cậu ấy thật sự nói vậy?" Sở Quý Thanh vừa lật xem hợp đồng trong tay, vừa hỏi mà không ngẩng đầu lên.
Trợ lý Trần đứng bên cạnh, má và cổ đỏ bừng cả lên: “Vâng" một tiếng.
Sở Quý Thanh ngẩng đầu lên: “Cậu đừng có phản ứng thái quá trước những lời trêu chọc như vậy, sau này Lâm Mạch nói gì, cậu không đáp lại là được."
Còn có sau này nữa sao? Trợ lý Trần mơ màng nghĩ.
*
Ngày hôm sau Lâm Mạch đến trường một chuyến.
Theo sự sắp xếp của hệ thống, cậu phải làm thủ tục nhập học vào ký túc xá, phòng ký túc xá hai người, và bạn cùng phòng chính là đối tượng công lược thứ ba.
Kỷ Tinh Ngôn, một cậu em trai mới 19 tuổi.
Y là con trai út của nhà họ Kỷ, một trong ba đại tài phiệt, nhưng cuộc sống lại không thoải mái như hai đối tượng công lược trước đó.
Theo thông tin sau hậu trường, gia chủ nhà họ Kỷ hiện có tổng cộng ba người con trai, Kỷ Tinh Ngôn là con út, trên y còn có hai người anh trai đè nặng, đặc biệt là anh cả, không chỉ năng lực xuất chúng áp chế các em trai đến chết, mà thủ đoạn cũng cực kỳ tàn độc.
Anh hai của Kỷ Tinh Ngôn chính là vì tranh giành quyền lực với anh cả mà gặp phải một vụ tai nạn xe cộ không rõ nguyên nhân, bị gãy một chân, đến bây giờ vẫn còn nằm trong viện điều dưỡng.
Vì vậy bây giờ, anh cả của Kỷ Tinh Ngôn đề phòng y rất nghiêm ngặt.
Kỷ Tinh Ngôn vì muốn tự bảo vệ mình nên đi theo con đường của một kẻ ăn chơi trác táng, mỗi ngày đều tụ tập ăn uống vui chơi với một đám cậu ấm cô chiêu khác, cũng nhờ vậy mà bình an đến tận bây giờ.
Lâm Mạch làm xong thủ tục nhập học, liền ra phố sau trường ăn tạm chút gì đó, sau đó tìm đến một tiệm sửa điện thoại.
"Bác ơi, sửa cái điện thoại này hết bao nhiêu tiền ạ?"
Tối qua lúc đi tắm cậu không cẩn thận làm rơi điện thoại, giờ nó sạc không vào điện.
Ông bác nhận lấy điện thoại của cậu, kiểm tra một lượt rồi báo giá: “Điện thoại này đắt tiền, sửa hết ba trăm."
Vừa nói, ông ta vừa nhướng mắt lên nhìn người tới, bụng bảo dạ dùng điện thoại đắt tiền thế này chắc không thiếu tiền, nên ông ta đã hét giá cao hơn một chút.
Lâm Mạch nghe xong thì nhíu mày, cầm lại điện thoại: “Đắt quá, cháu đi hàng khác xem sao." ( truyện trên app t.y.t )
"Ấy... cậu đừng đi vội." Ông bác nói: “Cậu chê đắt thì tôi bớt cho một chút."
"Bao nhiêu?"
"Hai trăm rưỡi."
Lâm Mạch lại làm bộ đứng dậy muốn đi, ông bác sốt ruột: “Hai trăm được chưa."
Lâm Mạch vẫn muốn đi, ông bác gọi cậu lại: “Hay là cậu ra giá đi, tôi xem được không."
"Một trăm." Lâm Mạch chìa ra một ngón tay thon trắng: “Nhiều nhất là vậy thôi."
Ông bác bĩu môi, đập tay lên đùi một cái: “Được."
Lâm Mạch thấy ông bác đồng ý sảng khoái như vậy, lại cảm thấy mình vẫn bị hớ rồi.
Quả nhiên, ông bác lấy một dụng cụ ra loay hoay một lúc, điện thoại liền sạc được pin trở lại.
Lâm Mạch đút điện thoại vào túi, có chút đau lòng vì tiền của mình, mím môi chuyển tiền cho đối phương, rồi xoay người đi về phía đầu đường đối diện, vừa ngẩng mắt lên liền nhìn thấy chiếc xe đang đỗ bên đường.
Chiếc xe này cậu quen, hôm qua vừa mới đưa cậu về nhà xong.
Trên ghế lái có một người đàn ông đang ngồi, cửa kính xe đã hạ xuống hoàn toàn, người đàn ông một tay kẹp điếu thuốc, một tay nới lỏng cà vạt, ánh mắt rơi trên người Lâm Mạch, nhướng mày nói: "Trùng hợp vậy."
"Đúng là hơi trùng hợp."
Lâm Mạch nói bóng gió, lão già này còn không ngồi yên được hơn cả suy nghĩ của cậu.
Sở Quý Thanh đến đây chỉ là muốn tình cờ gặp mặt, từ tối hôm qua trái tim hắn cứ như có một con mèo không ngừng cào cấu, khiến hắn khó chịu, thật sự không ngồi yên được nữa, giải quyết xong chuyện trong tay liền lái xe tới đây.
Hắn lái xe vu vơ trên những con phố gần trường học, vừa mới rẽ vào đầu con phố này liền nhìn thấy bóng dáng gầy gò quen thuộc đang ngồi xổm trước một quán nhỏ, nghiêm túc mặc cả với chủ quán.
Đã làm thiếu gia nhà họ Lâm 20 năm, sống 20 năm trong cảnh nhung lụa gấm vóc, vậy mà giờ đây lại mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình cùng quần jean, lưng đeo ba lô, ở một nơi đầy khói lửa nhân gian thế này, vì mấy đồng tiền lẻ mà mặc cả kiếm sống.
Cảm giác này giống như một sự cộng hưởng, khiến trái tim hắn cũng bắt đầu đập cùng tần số, nhịp tim đập nhanh hơn tạo ra hơi nóng lan tỏa khắp toàn thân.
Sở Quý Thanh không phải ngay từ đầu đã có cuộc sống trên vạn người như hiện tại, hắn và mẹ đã sống lay lắt 15 năm ở khu ổ chuột của Đế quốc, những con đường bẩn thỉu, những ngôi nhà đổ nát, tiếng chửi rủa và gào khóc thảm thiết của người nghèo đã lấp đầy tuổi thơ của hắn.
Mẹ hắn, Lý Nhiễm, sau khi ngủ với Sở Trì một đêm thì bắt đầu mơ mộng về cuộc sống thượng lưu, nhưng đáng tiếc thay, ngoài mấy tờ tiền bị ném vào mặt thì bà ấy chẳng nhận được gì khác.
Hy vọng vừa nhen nhóm đã bị dập tắt thành một đốm lửa tàn, nhưng sau khi biết mình mang thai, ngọn lửa nhỏ bé ấy lại bùng lên lần nữa.
Bà ấy đi tìm Sở Trì, lúc này mới phát hiện ra bọn họ không cùng một thế giới, chỉ cần Sở Trì không muốn, bà ấy ngay cả mặt mũi của đối phương cũng không thể gặp được.
Lý Nhiễm vẫn cắn răng sinh đứa bé ra, bà ấy tin chắc rằng chỉ cần có đứa con này, bà ấy sẽ có cơ hội đổi đời. Một người không bằng cấp, không công việc như bà ấy làm sao nuôi nổi con, thế là dựa vào chút nhan sắc không tệ của mình, bà ấy bắt đầu công việc buôn phấn bán hương.
Vì thế, từ nhỏ Sở Quý Thanh đã quen với việc nhìn thấy những người đàn ông khác nhau ở nhà mình, lâu ngày cũng trở nên chai sạn.
Nhưng Lý Nhiễm vẫn không đợi được đến ngày mình được nhà họ Sở đón về, vào năm Sở Quý Thanh 12 tuổi, bà ấy mắc một trận bệnh, không dễ chữa trị nên đã qua đời.
Sở Quý Thanh biết rằng căn bệnh này nếu được chữa trị cẩn thận ở Khu 1 thì có thể khỏi, nhưng người nghèo ở Khu 13 mắc phải căn bệnh này thì chỉ có thể chờ chết.
Hai năm đó, điều hắn nghĩ đến nhiều nhất chính là liệu có một ngày nào đó, mình cũng sẽ mắc phải căn bệnh này mà chết đi hay không.
Vấn đề này đã có câu trả lời vào năm hắn mười lăm tuổi. Chiếc xe sang trọng dừng lại trước mặt hắn, người đàn ông trên xe, người cha chỉ tồn tại trong lời kể của mẹ hắn đã xuất hiện.
Bầu trời mưa u ám khiến con hẻm vốn đã đổ nát không chịu nổi này càng thêm ẩm ướt và hôi thối. Sở Trì ngồi trong xe, mặc bộ vest thẳng thớm hợp thời, cả người toát lên vẻ hào nhoáng và cao quý.
Sở Trì hỏi một câu: “Con có trách ta không?"
Sở Quý Thanh đã nói dối: “Không trách ạ."
Hắn là kẻ lừa đảo, Lâm Mạch là đồ lừa đảo nhỏ, hai người bọn họ thật xứng đôi.
"Đi đâu?" Sở Quý Thanh dụi tắt điếu thuốc: “Tôi đưa cậu đi."
"Hôm nay không mang theo tài xế ạ?" Lâm Mạch nhanh nhẹn leo lên ghế phụ lái ngồi xuống: “Đưa tôi về nhà là được rồi."
Sở Quý Thanh khởi động xe: “Mời cậu ăn cơm, tôi đặt chỗ rồi."
"Không cần đâu ạ, tôi vừa ăn rồi."
Sở Quý Thanh khẽ cười một tiếng, không cố chấp nữa: “Vậy thì để lần sau."
Lâm Mạch chuyên tâm nghịch điện thoại của mình, thật ra một góc màn hình điện thoại cũng bị vỡ rồi, nhưng thay màn hình thì đắt quá, cậu không nỡ.
Sở Quý Thanh liếc mắt qua: “Điện thoại hỏng rồi, mua cái mới đi."
"Không cần đâu." Lâm Mạch nói: “Sửa lại vẫn dùng được mà."
"Tôi mua cho cậu." Sở Quý Thanh đánh lái một cách mượt mà.
Lâm Mạch nhìn số liệu trong hậu trường. Giá trị yêu thích 10%, cậu suy nghĩ một chút, nhưng vẫn từ chối.
Sở Quý Thanh cũng không kiên trì nữa, chỉ im lặng lái xe. Lâm Mạch nhìn bàn tay đang điều khiển vô lăng trước mắt, lòng bàn tay rất lớn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa rất gọn gàng, đó là một đôi tay cực kỳ có lực.
Cậu không thể cứ từ chối mãi được, thỉnh thoảng cũng phải cho chút ngon ngọt chứ.
Xe dừng trước cửa nhà Lâm Mạch, cậu nhanh nhẹn xuống xe rồi lại xoay người, nửa thân trên nghiêng vào bên cửa sổ xe đang mở, nhướng mày: “Sở tiên sinh, chúng ta đã có duyên như vậy, hay là thêm phương thức liên lạc đi?"
Sở tiên sinh. Sở Quý Thanh nghiền ngẫm cách xưng hô này trong miệng.
Sở Quý Thanh đưa điện thoại của mình qua, sau khi Lâm Mạch thêm liên lạc xong, cậu vui vẻ nói: "Sở tiên sinh, lái xe cẩn thận."
Sở Quý Thanh không lập tức lái xe đi ngay, mà xuống xe châm một điếu thuốc, đứng lặng bên cạnh xe. Cà vạt trên người đã nới lỏng, cúc áo sơ mi ở cổ bung ra, khí chất nghiêm nghị vốn có thêm vài phần lười biếng, gương mặt dưới làn khói thuốc màu xanh xám mịt mờ.
Lâm Mạch đi được vài bước, lại quay người nhìn qua, vẫy vẫy tay với hắn.
Sở Quý Thanh ngậm điếu thuốc, vẻ mặt thâm trầm.
Lâm Mạch liếc nhìn số liệu trong hậu trường.
Giá trị yêu thích 15%, cậu cười rồi.